Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 210: Ăn hết cho ta
Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:20:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiểu Nhi cạn lời đến cùng cực, nàng chọc ai ghẹo ai cơ chứ, tự dưng ở bảo nàng là kẻ ngốc, nàng còn thèm tính sổ, mà giờ đây ngay cả chuyện Thượng Quan Huyền Dật cũng bắt nàng tạ tội!
Đây là cái đạo lý gì cơ chứ!
"Không ! Phải ăn hết sạch, nuốt hết trong bụng, dù nôn cũng tống ngược trở cho , ngay cả thứ nôn cũng ăn hết!" Lục y nữ t.ử tranh thủ lúc cơn buồn nôn ập tới, thốt những lời ghê tởm độc địa!
" , ăn hết cho ! là chán sống mà, cũng thèm hỏi thăm xem bọn là ai! Hôm nay các ngươi những ăn sạch đống , mà còn chui qua háng , mới tha cho các ngươi!" một gã đàn ông hình năm khúc, mắt lác, mũi củ tỏi lên tiếng.
Thượng Quan Huyền Dật búng một viên sỏi cuội miệng gã, đ.á.n.h cho gãy rụng luôn mấy cái răng!
Rồi vung chân quét một đường, đạp gã sõng soài đất, "Tốt lắm! Vậy thì các ngươi ăn hết những thứ mà nàng ! Rồi quỳ xuống dập đầu tạ tội! Đầu vỡ toác thì đừng hòng rời khỏi đây!"
Thượng Quan Huyền Dật giận đến sôi gan, ai bắt nạt, bắt nạt mà đặt ở đầu quả tim!
Thượng Quan Huyền Dật xưa nay vốn ít lời, đây là câu dài nhất mà từng !
Hắn vắt óc suy nghĩ mãi mà tìm cách dỗ dành nha đầu vui vẻ, mà đám thì , mò đến đây gây thêm phiền phức cho nàng!
Miệng năm miệng mười gọi nàng là kẻ ngốc, chói tai khó ! Lại còn nàng ăn thứ dơ bẩn đó, ngay cả chạm cũng nỡ để nàng chạm, thà rằng tự tay! Tội đúng là thể tha thứ!
"A, đau, đau quá, ngươi dám đạp , ngươi c.h.ế.t chắc !" Gã răng rụng tả tơi, năng cũng còn rõ chữ, mà vẫn điều!
" là tự tìm đường c.h.ế.t, các ngươi còn mau lên, bắt hai đứa , đem hết đống nhồi miệng chúng cho . Con nhỏ thì trói mang về, trông cái vẻ hoa dung nguyệt mạo kìa, nuôi vài năm, mới nạp phòng!" một gã khác mà sáng mắt qua là kẻ chìm đắm trong tửu sắc lên tiếng gọi đám gia đinh phía .
Mấy tên gia đinh lệnh liền đồng loạt ùa lên.
Thượng Quan Huyền Dật thấy những lời , lửa giận càng bùng lên dữ dội, nhấc chân đá một cú trúng ngay cằm gã , khiến gã bay văng ngoài, răng và m.á.u cùng lúc phun tung tóe.
Hắn giơ tay lên, búng một tiếng tách, một ám vệ chẳng từ vọt , liên tiếp tung bốn chưởng đ.á.n.h bay bốn tên gia đinh.
"Chủ tử!" Ám vệ quỳ một gối xuống hành lễ.
"Cứ theo lời mà !" Thượng Quan Huyền Dật mặt đổi sắc lệnh.
"Vâng."
Thượng Quan Huyền Dật lười động tay thêm nữa, cũng chẳng dây dưa, kẻo bẩn mắt bẩn tai của Hiểu Nhi!
Giờ Ngọ qua hơn nửa, lo Hiểu Nhi đói bụng, vẫn là mau chóng nướng cá cho chín mới là chuyện cần .
Thượng Quan Huyền Dật cúi đầu với Hiểu Nhi: "Đi thôi, chúng nhặt củi."
"Được!" Hiểu Nhi mỉm với gật đầu, hóa cảm giác một che chở tuyệt vời đến thế.
Ám vệ tung một cước đá chân gã đàn ông mặt, ép gã quỳ sụp xuống đất, "Dập đầu!"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Giọng lạnh như băng, tựa như vọng về từ chốn địa ngục sâu thẳm.
Một trong đó, vị hoàng y cô nương chợt nhớ từng cha , thường chỉ hoàng quốc thích mới thể bồi dưỡng ám vệ, mà bỗng dưng xuất hiện , nếu nàng đoán lầm thì chính là ám vệ.
Vậy thì phận của dù hoàng t.ử hoàng tôn, cũng là mà nàng tài nào với tới .
Người khí độ ung dung, cao sang quyền quý, chẳng thèm để đám bọn họ mắt.
Nàng liền trong mắt , bọn họ chẳng là cái thá gì, ngay cả phận cũng chẳng buồn hỏi, đắc tội thì cũng đắc tội .
Nếu phận cực kỳ tôn quý, thì đám của nàng qua cũng con nhà tầm thường, cũng thuộc dạng giàu sang quyền thế, thế nào cũng vài phần kiêng dè chứ!
"Vị công t.ử và tiểu thư xin dừng bước!" Nghĩ đến đây, hoàng y nữ t.ử vội vàng lên tiếng.
Thượng Quan Huyền Dật như điếc , bước chân hề dừng dù chỉ một chút, tiếp tục dẫn Hiểu Nhi sâu trong rừng.
"Công tử!"
Không một ai đáp lời nàng.
"Cô nương, của bọn nhiều điều đắc tội, tiểu nữ t.ử xin mặt họ tạ với cô nương!" Hoàng y nữ t.ử trong lúc nguy cấp nảy ý , vội khuỵu gối hành lễ.
Nàng , nam t.ử đang hết mực che chở cho vị tiểu cô nương .
Thượng Quan Huyền Dật chẳng buồn đoái hoài đến nàng, nhưng Hiểu Nhi ngoảnh đầu một cái. Nàng thấy rõ, vị hoàng y nữ t.ử từ đầu đến cuối từng một lời nào, hiển nhiên vốn ý định hùa theo bọn họ càn bậy.
Nàng cũng xem như tai bay vạ gió, hơn nữa còn là đầu tiên chủ động xin .
Hiểu Nhi cũng là thói vơ đũa cả nắm.
"Thượng Quan đại ca, vị hoàng y nữ t.ử từ nãy đến giờ hề mở miệng một lời nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-210-an-het-cho-ta.html.]
Ý là tha cho nàng.
"Vậy thì bỏ qua cho nàng ! Bụng đói ?" Thượng Quan Huyền Dật dĩ nhiên sẽ trái ý Hiểu Nhi, trong lòng lúc chỉ canh cánh một nỗi lo, là sợ Hiểu Nhi đói bụng.
Nha đầu đang tuổi ăn tuổi lớn, thể để đói .
Những còn vốn định phản kháng, nhưng chúng mới nhúc nhích, hắc y nhân tung một cước đá cho chúng quỳ rạp xuống đất.
Cứ mỗi chúng dậy đạp thêm một cước, ép chúng xin .
Trông mong bốn tên gia đinh ư, nhưng chỉ với một chưởng ban nãy, bọn chúng đến cả sức để lên cũng chẳng còn.
Tất cả đều hoảng hồn, sợ hãi tột độ, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.
Lần , cả Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật đều ngoảnh đầu nữa.
Lời Thượng Quan Huyền Dật , đám thuộc hạ của nhất định sẽ răm rắp tuân theo, sai một ly.
Hiểu Nhi cũng chẳng hề động lòng thương xót loại , câu thế nào nhỉ, kẻ gây sự thì hèn hạ.
Hai một ngoảnh .
Hoàng y nữ t.ử c.ắ.n chặt môi , lòng nhẹ nhõm tiếc nuối, bởi dù thế nào nàng cũng chẳng nhận một ánh từ .
Nàng khẽ lắc đầu, những vốn để si tâm vọng tưởng.
Ám vệ thấy bọn chúng xin xong, liền một tay túm cổ áo một , lôi xềnh xệch ném thẳng đến đống nội tạng cá, quát lớn: "Ăn!"
Lục y nữ t.ử gào lên phản kháng!
"Các ngươi đừng khinh quá đáng! Các ngươi là ai ? Dượng của là đương triều Thừa tướng, biểu tỷ của là Quý phi, các ngươi dám đối xử với như , sẽ khiến các ngươi c.h.ế.t đất chôn!"
Ám vệ liền túm lấy tóc nàng, ấn mạnh đầu nàng xuống đống bầy hầy đó.
Biểu của Quý phi , thế thì càng ăn!
Chất độc trong chủ t.ử nhà năm xưa chính là do vị Quý phi hạ, bây giờ động đến nàng , thì cứ lấy vị biểu trút giận !
Chủ t.ử đối với ân nặng như núi, mạng của chủ t.ử cũng chính là mạng của !
Đám đáng thương đến mật xanh mật vàng cũng nôn hết, từ đó về hễ thấy cá thịt là nôn thốc nôn tháo, đành ăn chay cả đời.
Thượng Quan Huyền Dật đưa Hiểu Nhi đến một nơi xa hơn một chút, nhóm lên một đống lửa, dùng cành tre xiên cá, bắt đầu nướng.
Khi cá dần dần chín tới, từng làn hương thơm ngào ngạt bắt đầu lan tỏa trong khí.
Hiểu Nhi mang theo một cái tay nải nhỏ, bên trong đựng mấy lọ sứ đựng gia vị và hai bộ bát đũa.
"Thêm chút gia vị nữa, chắc chắn sẽ thơm hơn." Hiểu Nhi lấy các lọ gia vị .
"Để cho, xa một chút, cẩn thận bỏng." Thượng Quan Huyền Dật nhận lấy mấy lọ gia vị.
"Không sợ , thường xuyên nướng đồ ăn mà. Chúng mỗi nướng một con, xem ai nướng ngon hơn nhé!"
"Để là ." Thượng Quan Huyền Dật rắc một ít muối lên cả hai con cá.
"Thêm một ít bột thì là nữa."
Thượng Quan Huyền Dật tìm lọ ghi chữ "bột thì là", rắc một ít lên cá.
"Bột tiêu muối và bột ớt cũng cho , một con cho nhiều bột ớt một chút, thích ăn cay."
Hiểu Nhi bên cạnh líu ríu ngớt, chỉ trỏ đủ điều.
"Được." Thượng Quan Huyền Dật chẳng hề thấy phiền, răm rắp theo từng lời nàng .
Đến lúc ăn cá, còn cẩn thận gỡ hết thịt cá bát, tìm một mẩu xương nào mới đưa cho Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi tươi nhận lấy, vui vẻ ăn ngon lành.
Còn Thượng Quan Huyền Dật thì cầm cả con cá, tao nhã thưởng thức.
Hiểu Nhi ăn một lúc thì cảm thấy gì đó đúng, nàng bỗng cảm thấy con cá nguyên vẹn tay Thượng Quan Huyền Dật, mà kiểu gì cũng thấy ngon mắt hơn hẳn cái đống thịt cá vụn trong bát của
--------------------