Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 206: Hoàng Thượng rời đi
Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:20:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến tiệc qua , mấy trở Thẩm gia, trao đổi những gì thu hoạch .
Đàm phu nhân, Hồ Nhất Minh, Giang Đào?
Ba ngày thường vốn là những kẻ chẳng hề dây mơ rễ má gì với .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thượng Quan Huyền Dật đăm chiêu ba cái tên giấy.
Đàm phu nhân buôn bán son phấn.
Hồ Nhất Minh là một tay buôn lương thực.
Còn Giang Đào chuyên về d.ư.ợ.c liệu.
Công việc ăn của cả ba tính là lớn, nhưng trải rộng khắp bộ châu phủ.
Việc kinh doanh mấy nổi trội, địa vị trong giới phú thương cũng chẳng cao, tóm là bằng ai nhưng chẳng ai bằng.
Ngày thường họ chẳng bao giờ gánh vác chuyện gì, chỉ lặng lẽ hùa theo đông, vô cùng kín đáo, hề gây chú ý.
Thế nhưng, chính cái vẻ khiêm nhường kín đáo là lớp vỏ bọc hảo của họ.
Người của chúng để mắt đến Giang Đào. Chỉ điều, khi cho ngấm ngầm tra xét tất cả sản nghiệp, nhà cửa, trang viên thuộc sở hữu của , chúng chẳng thu kết quả gì, tìm thấy một chút manh mối nào về kẻ đó.
Cũng từng phát hiện bất kỳ mối liên hệ nào với hai còn .
Có điều... mục tiêu rõ rành rành , tìm chứng cứ há còn xa nữa !
“Ba lẽ chỉ phụ trách địa bàn châu phủ thôi.”
Địch Thiệu Duy dùng tăm tre xiên một miếng đào .
“Thì ?” Thượng Quan Huyền Dật tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm.
“Cũng , chúng chỉ cần tìm chứng cứ liên quan đến kẻ đó là đủ. Hắn phụ trách quốc thì hề gì, chỉ cần thì trăm cái miệng cũng chối ! Biết luật mà vẫn cố tình vi phạm, tội càng thêm nặng!” Địch Thiệu Duy há miệng ngoạm một miếng táo.
Bắt giặc bắt vua , kẻ cầm đầu sa lưới thì da còn, lông bám .
“Thập Nhị!” Thượng Quan Huyền Dật cất tiếng gọi hư .
Một bóng đen thoắt cái lướt , quỳ rạp mặt Thượng Quan Huyền Dật.
“Điều tra cho từ gốc đến ngọn, từ tổ tông mười tám đời cho đến tất cả những chúng từng tiếp xúc, những việc chúng từng trong vòng mười năm qua.” Địch Thiệu Duy phi tờ giấy về phía .
Thập Nhị bắt lấy tờ giấy nhưng vẫn hề nhúc nhích.
“Đi !” Thượng Quan Huyền Dật khẽ gật đầu.
Nghe , Thập Nhị mới rời .
“Đến cả quả táo trong nhà nha đầu cũng ngọt giòn, vốn là chẳng thích ăn hoa quả mà giờ cũng ăn đến dừng miệng !”
Thượng Quan Huyền Dật liếc đĩa hoa quả bàn, đúng là cái tên !
Đĩa hoa quả là do nha đầu mang tới, qua cũng là do nàng tự tay chuẩn , cắt gọt đều tăm tắp, mà chén mất hơn nửa .
“Trời tối om , ngươi còn ở đây gì!” Thượng Quan Huyền Dật lên tiếng đuổi khách.
“Bàn chuyện với ngươi chứ !” Địch Thiệu Duy ăn ngon lành.
“Không cần!” Hắn mà cuốn xéo thì đĩa hoa quả nha đầu chuẩn cho sẽ chén sạch mất.
Thật , Hiểu Nhi chuẩn cho cả hai họ.
“Ta ăn hết chỗ quả ngay!” Địch Thiệu Duy tăng tốc độ nhai.
“Biến! Muốn ăn thì tự nhà bếp mà rửa!” Sắc mặt Thượng Quan Huyền Dật sa sầm .
Trong nhà bếp cũng chuẩn sẵn ít hoa quả, họ ăn lúc nào cũng thể tự rửa lấy.
“Có sẵn đây , việc gì tự động tay?” Địch Thiệu Duy nào hiểu chút tâm tư nhỏ mọn của , điều vẫn dùng tăm tre xiên một chuỗi hoa quả trông như que kẹo hồ lô mới dậy ngoài.
Tiện thể còn để một câu: “Keo kiệt!”
Thượng Quan Huyền Dật miếng táo duy nhất còn sót đĩa, cũng là thứ ghét ăn nhất, cả khuôn mặt liền tối sầm .
Tuyệt giao!
Ngày hôm , Hoàng Thượng lên đường hồi kinh, nhưng khi về Đế đô, ngài còn xuôi về phương Nam để thăm An Thân Vương.
Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy cùng. Chuyện của ba vẫn điều tra ngọn ngành, họ quyết định giải quyết xong việc mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-206-hoang-thuong-roi-di.html.]
Hoàng Vệ và hai vị công t.ử của Đề Đốc phủ đều theo hộ tống. Họ là những bảo vệ Hoàng Thượng một cách công khai, còn trong bóng tối dĩ nhiên ít cao thủ khác.
La Thái Y lo lắng cho long thể của Hoàng Thượng nên cũng cùng.
Lúc rời , đầu tiên Hoàng Thượng cảm thấy tố chất của một tên thổ phỉ.
Ngài cho sắp xếp thêm một cỗ xe ngựa, chỉ để chuyên chở những món ăn thức uống do nhà Hiểu Nhi .
"Lão Tam, mấy món thịt khô, mực xé sợi, hoa quả sấy, bánh quy, các loại hạt dẻ, hạt óc ch.ó cứ lấy thêm nhiều , những thứ để lâu hơn một chút." La Đại Phu liếc những thứ chất sẵn trong xe ngựa , trong bụng thầm nghĩ cứ mang thêm nhiều một chút thì bản sẽ bớt chịu khổ dọc đường.
"Được." Thẩm Thừa Diệu liền đáp lời, sang dặn dò tên tiểu tư lấy thêm .
Hoàng Thượng bên cạnh cũng khẽ gật gù, đoạn đường hồi cung còn xa xôi vạn dặm, nếu mang theo nhiều một chút, đồ ăn thức uống dọc đường những lúc quả thực khó mà nuốt trôi.
"Cả bánh ngọt và bánh mì cũng lấy thêm mấy cái nữa, những lúc buổi chiều, buổi tối buồn miệng thể lấy ăn cho vui. Tiết trời bây giờ cũng là nóng nực, để hai ngày ăn cũng chẳng ." La Thái Y vội, trong đầu nhớ ngay đến món bánh ngàn lớp sầu riêng và bánh mì kẹp thịt gà giăm bông mà mê nhất.
Hoàng Thượng gật đầu. Vốn dĩ là hảo ngọt, nhưng những món điểm tâm thấy ngon đến lạ.
Chẳng đám Ngự trù trong cung tài nào những món nữa.
"Hoa quả chỉ một sọt thế mà đủ ! Lấy thêm hai sọt nữa , thứ ăn mát đỡ khát, đường khát nước cũng chẳng cần lỉnh kỉnh pha , cứ ăn một hai quả là xong ngay."
Hoàng Thượng gật đầu lia lịa, trong lòng thầm tấm tắc, đây nhận La Thái Y là ý tứ, khéo léo đến thế nhỉ, quả thực là quá hợp ý .
"Hôm qua hình như nha đầu là định món trứng ngâm để ăn, ?" La Thái Y sang hỏi Lưu Thị.
Lưu Thị khẽ gật đầu.
"Thế thì quá , món trứng ngâm để lâu, cho thêm một ít nữa."
"Hay là mang cả nồi luôn , trứng ngâm càng lâu càng thấm vị, mỗi ngày cứ đun một là thể ăn nhiều ngày. Mọi ở nhà ăn thì hôm nay chúng nấu một nồi mới là ." Lưu Thị .
"Vẫn là Tam tẩu thương nhất." La Thái Y toe toét, vội vàng gật đầu. Hắn vốn cũng ý , chỉ là tiện mở miệng đòi hết cả nồi mà thôi.
Lưu Thị vội sai mang cả nồi trứng ngâm , bỏ sót cả lá , trút hết trong một cái vò.
Vò ư? ! Suýt nữa thì quên mất!
"À , cả dưa chua và tương ớt cũng cho mang theo hai vò nữa! Mấy thứ ăn với cơm thì tuyệt cú mèo, đồ bán bên ngoài thể nào ngon bằng đồ nhà !"
Hắn cứ như thể đây là nhà của bằng!
Địch Thiệu Duy bên cạnh mà mắt tròn mắt dẹt, hóa còn thể mặt dày đến mức , đây hề nhỉ!
La Thái Y thầm điểm trong đầu những thứ chất lên xe, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó!
Hắn bỗng vỗ tay một cái!
"À, còn thịt xông khói, lạp xưởng, cá khô, tôm khô lớn nhỏ các loại, chất lên xe ?"
"Mấy thứ thể ăn sống , cũng cần mang theo ?" Thẩm Thừa Diệu ngạc nhiên hỏi.
"Cần chứ, đến trạm dịch thì nhờ ở đó nấu lên là ! Mấy thứ cứ lấy nhiều một chút, chất lên xe vẫn còn chỗ, ăn mười ngày tám bữa cũng chẳng thành vấn đề!"
"Vậy để trong bảo gói thêm!" Lưu Thị liền vội vã nhà tìm thu xếp.
Cuối cùng, cả chiếc xe ngựa nhét cho đầy ắp, đến nỗi cửa xe cũng tài nào đóng , đành chuyển bớt một phần đồ đạc sang chiếc xe ngựa mà Hoàng Thượng đang .
Có câu thế nào nhỉ, mười đứa con gái thì đến chín đứa là giặc!
Người chuyện khi tưởng họ là con gái gả của Lưu Thị, nay về nhà đẻ thăm nom khuân đồ về nhà chồng cũng nên!
Thượng Quan Huyền Dật mà cũng thấy nóng cả mặt. Thật quá mất mặt, trông chẳng khác nào đám quỷ đói đầu thai!
Còn Địch Thiệu Duy thì thấy đúng là gừng càng già càng cay, đây nào thể đòi hỏi một cách chu đến thế! Lúc nào lên đường học hỏi mới !
Đến phút cuối, Thẩm Thừa Diệu còn hỏi thêm: "Giấm táo chỉ chuẩn hai vò, liệu đủ ?"
Hoàng Thượng gật đầu: "Đủ . Rượu nho thì thể chuẩn thêm hai vò nữa."
Lúc về sẽ mang biếu An Thân Vương Vương Thúc hai vò.
Rượu nho của Tây Vực cũng chẳng hương vị đậm đà đến thế, của ngon vật lạ thế chia sẻ cho cùng thưởng thức chứ!
Đoàn của Hoàng Thượng cuối cùng cũng rời , Thượng Quan Huyền Dật thở phào một nhẹ nhõm.
Có một cha chẳng khách khí là gì như , thực sự thấy đỏ mặt tía tai.
--------------------