Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 204: Tĩnh Xu xuất giá

Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:20:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Minh phu nhân về nội viện, đám phu nhân tiểu thư liền xúm hỏi han tại kẻ dắt ch.ó đến dự tiệc.

 

"Vô học bất tài, chỉ chơi bời lêu lổng tiêu tan ý chí!" Minh phu nhân mím môi, mặt mày tràn đầy vẻ khinh bỉ.

 

"Con ch.ó thứ thể tùy tiện dắt ngoài chứ? Nơi đây bao nhiêu là phu nhân, tiểu thư, quan lớn quyền quý, lỡ nó c.ắ.n ai, đền nổi !" Vị phu nhân từng con ch.ó đuổi sủa lúc nãy thì tức khí bừng bừng, nàng ở trong nội viện nên cũng chẳng đó là ch.ó của ai.

 

Nếu trông thấy thì nàng chẳng như , cứ ngỡ đó chỉ là một tên công t.ử bột nào đó.

 

Nàng vốn là đa nghi và cẩn trọng, nhưng sơ suất cuối cùng khiến nàng mất Kinh Châu.

 

"Chứ còn gì nữa, ch.ó mà c.ắ.n là sẽ mắc bệnh ch.ó dại, bệnh đó t.h.u.ố.c chữa !" Một vị phu nhân khác lên tiếng phụ họa.

 

"Đàm phu nhân đừng nóng giận, lệnh cho nhốt con ch.ó , còn tỏ vẻ vui đấy chứ. vì sự an của , gì cũng bắt nhốt ch.ó . Mọi cứ yên tâm, sẽ xảy chuyện như nữa ." Đối với những kẻ thiết với Hắc Minh Trị Kiệt và Minh Trị Kiệt, Minh phu nhân chẳng hề nương tay.

 

"Vẫn là Minh phu nhân trái, thế thì yên tâm ! Chẳng là nhà ai mà dắt ch.ó tới, vô giáo d.ụ.c đến thế! Chó dọa mà cũng một lời hỏi han gì cả?"

 

"Nghe là bạn học của Trị Kiệt, cũng chẳng tiện gì."

 

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Thứ t.ử dù tài giỏi đến thì cũng chỉ là thứ tử, chẳng chút giáo dưỡng nào, toát vẻ nhỏ nhen bần tiện!"

 

...

 

Thế đám phu nhân bắt đầu sang chỉ trích, chà đạp những đứa con vợ lẽ trong nhà .

 

Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành.

 

Lưu Tĩnh Xu xuất giá từ ngôi nhà ở trong thôn. Con gái trong thôn xuất giá, bao ngay cả chiếc kiệu hai khiêng cũng , chỉ đành xe bò, thậm chí còn bộ về nhà chồng.

 

Khi đoàn rước dâu của Lê gia xuất hiện, cả thôn Quế Thụ đều chấn động!

 

Đoàn rước dâu của Lê gia, tân lang quan cưỡi bạch mã đầu, theo là kiệu hoa tám khiêng, nối đuôi là đoàn gõ chiêng đ.á.n.h trống, múa lân, thổi kèn, rải tiền mừng, tung kẹo hỷ, rắc cánh hoa, đốt pháo... một đoàn dài dằng dặc, xếp từ cửa nhà Lưu Tĩnh Xu mãi cho tới tận cổng thôn.

 

"Cái con bé Tĩnh Xu gả nhà phú quý cỡ nào trời? Tiền mừng với kẹo hỷ cứ như cần mạng mà rải thế !" Một bà lão trong thôn nhặt đủ hai mươi văn tiền, một túi lạc rang và kẹo hỷ, giọng điệu mừng rỡ hâm mộ.

 

Hồi trẻ như chứ! Ngay cả một bộ y phục tân nương t.ử tế cũng chẳng mà mặc.

 

"Lê phủ mà bà , nhà quan to tận kinh đô đấy!" Một đàn bà khác đang đếm tiền mừng nhặt , mười tám văn, chậc, nhanh tay bằng !

 

"Người mà Tĩnh Xu gả cho còn là Bảng Nhãn của năm nay đấy! Bảng Nhãn là gì ? Là ngay Trạng Nguyên đó!" Một phụ nữ trẻ tuổi khác giấu nổi vẻ ngưỡng mộ, đúng là cùng kiếp phận khác một trời một vực!

 

"Thảo nào quang cảnh đón dâu rầm rộ đến thế, cả đời đây là đầu tiên thấy đó!" Bà lão .

 

"Vậy chẳng là lợi hại lắm ! Trẻ tuổi như , chẳng sẽ quan lớn ! Xem phúc khí của con bé Tĩnh Xu còn lớn lắm đây!" Một khác cảm thán.

 

"Ta thấy cái con ranh đó chính là mệnh khắc phu, còn phúc khí lớn cái con khỉ, mà ở góa thì phần của nó!" Lưu Phùng thị căm hận !

 

Mọi những lời đều chau mày. Ngày vui đại hỷ của , thể lời nguyền rủa như chứ.

 

Nói năng cũng tích chút khẩu đức, đầu ba thước thần minh.

 

Chẳng ai đáp lời bà . Vả , ngày nay ai vì bà mà đắc tội với Lưu gia chứ. Mấy lẳng lặng lùi xa vài bước, tiếp tục bàn tán.

 

"Nhà họ Lưu thế nào mà trèo cao mối hôn sự như nhỉ, theo lẽ thường thì đúng là môn đăng hộ đối mà!" Có thấy lạ.

 

"Người Thăng Bình Hầu dượng, Duệ An Huyện Chúa em họ, cả một ông chủ tửu trang lớn cụ ngoại! Sao thể kết một mối hôn sự lành chứ."

 

"Cũng , đúng là một đắc đạo, gà ch.ó cũng thăng thiên!"

 

...

 

Lưu Phùng thị phỉ một tiếng bỏ về nhà.

 

Ở triều đại , khi thành tục lệ phù dâu chặn cửa đòi phong bao lì xì, thế nhưng tục lệ của hồi môn rước .

 

Mọi thấy từng cỗ của hồi môn khiêng khỏi cửa, ai nấy đều xúm đoán xem tất cả bao nhiêu cỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-204-tinh-xu-xuat-gia.html.]

 

"Ba mươi hai cỗ!" Rất nhiều .

 

"Ta dám chắc là trọn một bộ, sáu mươi tư cỗ."

 

"Không thể nào!" Cả cái huyện , của hồi môn trọn bộ thì bao nhiêu năm qua cũng chỉ mới đồn một .

 

Thế , ba mươi hai cỗ qua... mà của hồi môn vẫn cứ nối đuôi khiêng , ba mươi ba, ba mươi tư... sáu mươi tư cỗ, quả nhiên là trọn một bộ sáu mươi tư cỗ.

 

Đây chính là phong thái chỉ ở những nhà giàu sang quyền thế.

 

Dân làng cảnh mà trong lòng ngưỡng mộ ghen tị, thế thì cả đời lo cơm ăn áo mặc !

 

Tĩnh Xu là trưởng tỷ, khi cùng Lê Triết Vĩ bái biệt trưởng bối, liền Lưu Mẫn Hồng cõng từ trong phòng . Lưu Mẫn Hồng đích trao nàng tay Lê Triết Vĩ, bế nàng lên hoa kiệu.

 

Dung mạo của Lưu Tĩnh Xu một ai thấy, nhưng bộ giá y đỏ thắm nàng lộng lẫy đến mức khiến tài nào rời mắt!

 

Nào là vòng tay long phụng, vòng ngọc, lắc tay, cả dây chuyền cổ, tất cả ánh mặt trời đều lấp lánh ánh vàng, rực rỡ chói mắt.

 

Sau khi hoa kiệu khiêng lên đường quan, Lê Triết Vĩ liền bế Lưu Tĩnh Xu lên xe ngựa. Đoàn đưa dâu đó cũng lượt lên hai mươi cỗ xe ngựa mà Lê phủ chuẩn sẵn, thẳng tiến về phía huyện thành.

 

Hoàng Thượng thấy Hiểu Nhi dắt theo một con ch.ó đến phủ , bụng bảo thế thì chẳng hợp lẽ chút nào!

 

"Nha đầu, con ch.ó của ngươi, thể mang theo ?" Hoàng Thượng ở Thẩm gia lâu ngày nên cũng quen gọi Hiểu Nhi như cách của Thượng Quan Huyền Dật và .

 

Hiểu Nhi Hoàng Thượng đầy bất đắc dĩ: “Ta cũng lắm, nhưng thể .”

 

"Rất quan trọng ?" Hoàng Đế nhướng mày, con ch.ó thì tác dụng to lớn gì cơ chứ?

 

Hiểu Nhi gật đầu quả quyết: “Rất quan trọng.”

 

"Để dắt cho!" Lão thái gia của Lê phủ vốn phận của ngài, nên ngài tin chắc rằng bọn họ sẽ dám hó hé nửa lời khi thấy ngài dắt một con ch.ó đến cửa.

 

"Như liệu bất tiện ạ?" Hiểu Nhi ngập ngừng hỏi, nhưng trong lòng thì vui như mở cờ, chuyện thật còn gì hơn nữa!

 

"Có gì mà chứ, thấy nó cũng ngoan ngoãn đấy, chắc là c.ắ.n nhỉ!" Thật trong lòng Hoàng Thượng cũng chẳng dắt ch.ó cho lắm, nhưng nếu thật sự dắt ch.ó trong mà cho là đến phá đám, thì xem ở đây cũng chỉ một ngài là .

 

Thẩm Thừa Diệu và Lưu Thị việc cần phụ giúp nên trong từ sớm.

 

Thượng Quan Huyền Hạo thì rõ công dụng của con ch.ó , nhưng dị ứng với lông chó, nên cũng chạy mất dạng từ lâu .

 

Hai vị công t.ử của Đề Đốc phủ cũng Thượng Quan Huyền Dật cử việc khác.

 

"Hoàng Thượng, con ch.ó c.ắ.n bậy , nó nhận mặt . Sau khi trong, nó sủa nào, ngươi nhất định nhớ kỹ đó."

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

"Hoàng Thượng cũng cần giữ nó quá chặt, nếu nó chạy , ngươi chỉ cần gọi Thủ Tài là nó sẽ ngay."

 

"Thủ Tài, lời Thượng Quan lão gia, tuyệt đối c.ắ.n ! Làm sẽ thưởng cho ngươi đồ ăn ngon."

 

Thủ Đổ sủa “gâu gâu” hai tiếng với Hiểu Nhi.

 

Hoàng Thượng gật đầu tỏ ý hiểu: “Đi thôi! Thủ Tài!”

 

Con ch.ó quả là một cái tên .

 

Hiểu Nhi dẫn thẳng tân phòng để ở cùng Lưu Tĩnh Xu.

 

Tuy Hoàng Thượng là sẽ dắt chó, nhưng công việc cuối cùng vẫn rơi tay Hoàng Vệ.

 

Cháu trai đại hôn, Lê lão gia t.ử cũng từ Đế đô đến dự. Khi trông thấy Hoàng Thượng vận một thường phục, còn tưởng nhầm , vội vàng đưa tay lên dụi mắt mấy .

 

"Chúc mừng Lê đại nhân, chẳng mấy chốc là thể bế chắt ." Mãi cho đến khi Hoàng Thượng cất lời, mới dám tin mắt .

 

--------------------

 

 

Loading...