Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 201: Lại thêm một phen kinh ngạc

Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:20:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Thật , nhiều mưu sinh trong thành đều thuê một tiểu viện để ở. Một tiểu viện như , mỗi tháng tiền thuê cũng ngốn mất mấy trăm văn, hoặc từ một đến hai lạng bạc. Trong khi đó, mua một căn nhà sân nhỏ, dù cho cũ nát nữa, cũng tốn ít nhất năm mươi lạng."

 

"Những biệt thự của chúng bán với giá hai trăm lạng một căn, nhưng ngươi thể trả góp. Chỉ cần ngươi trả bốn mươi lạng, một trăm sáu mươi lạng còn , ngươi thể chọn trả hết trong vòng mười năm, mười lăm năm, hoặc hai mươi năm."

 

"Nếu trả góp trong mười năm thì mỗi tháng trả một lạng bảy trăm văn, mười lăm năm thì mỗi tháng một lạng hai trăm văn, còn hai mươi năm thì mỗi tháng chỉ cần một lạng. Chỉ cần ngươi trả đủ, căn nhà đó sẽ vĩnh viễn thuộc về ngươi."

 

"Căn hộ thì càng rẻ hơn, sáu mươi lạng một căn, cũng thể trả góp, trả chỉ cần mười hai lạng,..."

 

"Mức giá , nhiều thuê nhà trong thành đều thể gánh vác nổi, huống chi môi trường sống sạch sẽ thoải mái, đúng nào?"

 

Biết bao nhiêu cả đời bôn ba phấn đấu cũng chỉ vì một mái nhà như .

 

Sự thật là, ngay khi quảng cáo tung , nhiều đến dò hỏi tin tức.

 

Triệu Hữu Uy thầm tính toán, việc trả góp qua thì mỗi tháng chỉ bỏ một bạc nhiều, nhưng tính tổng bao nhiêu năm, thì kiếm lời thêm mấy chục lạng so với giá gốc.

 

Những cửa tiệm trong phủ thành , năm trăm lạng trở lên thì đừng hòng mua một gian, mà càng lớn thì càng đắt đỏ. Hơn nữa, nhiều cửa tiệm chỉ một tầng.

 

Chỉ riêng các cửa tiệm trị giá mấy vạn lạng, cộng thêm hai mươi tòa biệt thự sân vườn, và ba mươi căn hộ nữa.

 

Nói cách khác, chỉ riêng ba mươi căn hộ cũng đủ để kiếm bạc đền bù, thậm chí còn dư.

 

thể xem thường vụ ăn ...

 

Nếu những căn nhà xây xong, mà thật sự giống hệt như bản vẽ, thì khu vực thể xem là khu dân cư nhất phủ thành .

 

"Đợi đến khi những cửa tiệm khai trương thành công, chúng sẽ mang đến cho dân trong thành ít nhất mấy chục cơ hội việc ." Thẩm Thừa Diệu lời cùng.

 

nữa, chỉ riêng việc lâu, siêu thị, và lữ quán nhà khai trương cũng cần thuê ít nhất năm mươi công, đó mới chỉ là ước tính dè dặt.

 

Hiện tại, Phùng chủ quản bắt đầu bắt tay việc tuyển và huấn luyện nhân công .

 

Hoàng Thượng thì hài lòng gật gật đầu, đối với , đây mới là điều quan trọng nhất.

 

――

 

Trời quang mây tạnh đôi ba ngày, lúa mì chín nhanh đến độ mắt thường cũng thể thấy .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Hoàng Đế cùng đoàn tùy tùng bên bờ ruộng lúa mì, lặng lẽ ngắm những công của nhà Thẩm Thừa Diệu đang gặt lúa.

 

"Gặt xong vụ lúa mì , liệu kịp trồng thêm một vụ lúa nước nữa ?" Hoàng Thượng hỏi, tay nâng một bông lúa mì nặng trĩu.

 

"Kịp thưa Hoàng Thượng, vì ươm sẵn mạ , nên khi cấy cho đến lúc thu hoạch chỉ mất hơn ba tháng. Cứ theo thường lệ thì tháng Chín là thể gặt xong lúa nước, đó chuẩn đất đai để gieo trồng lúa mì."

 

"Vụ lúa mì chính là gieo trồng khi thu hoạch lúa nước năm ngoái. Ai mà ngờ giống lúa mì chẳng hề sợ hãi tiết trời băng giá tuyết phủ."

 

"Cũng sợ chứ ạ, chỉ là nơi chúng vùng cực hàn, nên lúa mì vẫn thể qua đông . Dân gian câu, ‘Đông về lúa mì đắp ba tầng chăn, sang năm gối đầu lên bánh màn thầu’. Mùa đông, lớp chăn tuyết đồng lúa mì càng dày, thì càng giữ ấm cho đất. Khi xuân về, băng tuyết tan , quá trình cần hấp thụ nhiều nhiệt lượng từ trong đất, khiến cho đất trở nên giá lạnh, nhờ thể tiêu diệt sâu bọ ẩn trong đó. Nước tuyết tan ngấm lòng đất, giống như tưới thêm một nước cho lúa mì. là ‘Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu’ mà!"

 

"Hay! Hay cho câu ‘Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu’! Thăng Bình Hầu, ngươi lập đại công !" Dù cho chỉ huyện thể trồng thêm một vụ, thì cũng là chuyện lắm , huống hồ cả nước, những nơi khí hậu tương tự như huyện Thăng Bình còn nhiều kể xiết.

 

"Nghe ở một vài vùng đất phương Nam, quanh năm suốt tháng chẳng hề thấy tuyết rơi, những nơi hẳn thể tính đến chuyện một năm trồng hai vụ lúa nước, như thì bữa nào cũng ăn cơm gạo trắng no nê ! Ta còn từng trong sách, thấy rằng cây dừa mọc một hòn đảo nhỏ quanh năm mùa đông, bốn mùa hoa nở, nghĩ bụng một nơi ấm áp như thế, lúa nước trồng đến ba vụ một năm cũng chẳng thể." Hiểu Nhi suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định .

 

Ở kiếp , với cảnh giao thông còn lạc hậu cách trở, nàng cũng chẳng liệu cơ hội đặt chân đến những vùng đất , cũng Mẫn Trạch Hoàng Triều lãnh thổ như chăng. Thôi thì, nàng cứ gieo một hạt mầm ý tưởng mà , còn cứ để Hoàng Đế tự tìm cách .

 

nữa, bách tính trong thiên hạ đều là con dân của Hoàng Đế cả.

 

Hoàng Thượng những lời , tâm tư quả nhiên rục rịch hẳn lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-201-lai-them-mot-phen-kinh-ngac.html.]

Là bậc quân vương đầu cả một đất nước, chắc qua khắp miền non sông, nhưng khí hậu và môi trường của từng vùng thì đều nắm rõ, đây là bài học bắt buộc của một bậc đế vương.

 

Nơi mà Duệ An Huyện Chúa tới quả thực là tồn tại. Một năm hai vụ, một năm ba vụ, bất kể thành sự thật , cũng thử một mới .

 

Một năm hai vụ, một năm ba vụ, dẫu cho vụ nào cũng bội thu, nhưng chỉ cần thu hạt nào, thì đó là thành quả!

 

Một việc lợi quốc lợi dân như thế , đương nhiên là thà sai còn hơn bỏ sót!

 

Vụ lúa mì , nhiều trong thôn trồng theo, hạt giống đều là mua từ nhà Hiểu Nhi. Trước khi lên đường đến Đế đô, Hiểu Nhi dặn dò, hễ trong thôn ai trồng mà tìm đến hỏi, thì cứ bán hạt giống cho họ, chỉ dạy họ cách gieo trồng.

 

Bởi , vụ thu hoạch lúa mì , cả thôn làng náo nhiệt vô cùng, thậm chí còn thu hút cả dân làng từ các thôn khác kéo đến xem.

 

Bọn họ thậm chí còn sốt ruột hơn cả dân làng bản thôn.

 

Một mẫu ruộng lúa mì nhanh chóng gặt hái xong xuôi, dân làng từ thôn bên cạnh liền hối hả thúc giục họ cân đo.

 

Sản lượng của mỗi nhà giống , nhưng cũng chỉ chênh lệch một trăm mấy chục cân.

 

Thế nhưng,

 

Ngay cả nhà sản lượng một mẫu thấp nhất, cũng gấp ba sản lượng ngày !

 

Dù đây là trọng lượng khi còn tươi, nhưng khi phơi khô cũng chẳng chênh lệch là bao, chắc chắn vẫn là gấp ba !

 

Dân làng một nữa chấn động.

 

"Gấp ba, là gấp ba!" Trưởng thôn thất thanh thốt lên.

 

"Sau còn lo đói bụng nữa !" Có dân liền cất tiếng hô vang.

 

"Có thể ăn no căng bụng !" Lại khác reo hò.

 

"Ta sẽ lấy màn thầu gối đầu!"

 

"Sau ngày nào cũng sẽ ăn cơm trắng, mì trắng phiên !"

 

...

 

"Gấp ba, gấp ba, gấp ba..." Có một dân chạy vòng quanh bờ ruộng.

 

Hoàng Thượng bao giờ chứng kiến cảnh tượng dân vui mừng phấn khởi đến nhường !

 

Hắn thực sự cho cảm động đến tận đáy lòng!

 

Một lão nông cách Hoàng Đế xa, xúc động bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm một :

 

"Lúa nước gấp ba, lúa mì cũng gấp ba, đây một năm hoặc là trồng lúa nước, hoặc là trồng lúa mì, bây giờ một năm thu hoạch lúa mì lúa gạo, là một năm thu lương thực bằng hai năm của ngày . Rồi mỗi loại sản lượng gấp ba khi xưa,... rốt cuộc là một năm trồng lương thực của bao nhiêu năm ? Lão tính toán đến hồ đồ cả ..."

 

"Lão nhân gia, như là tương đương một năm trồng lương thực của sáu năm đấy." Hoàng Đế ôn tồn giải thích với lão.

 

"Sáu năm?" Lão nông kích động đến nỗi cây gậy trong tay cũng suýt nắm vững.

 

" , sáu năm!" Hoàng Thượng hề tỏ phiền hà mà lặp một nữa.

 

"Trời ơi, thế , thế thì gặp thiên tai hạn hán liên tiếp hai ba năm cũng chẳng còn sợ nữa , thế thì đói bụng cũng khó..." Lão nông mừng rỡ đau lòng, nước mắt lưng tròng, lã chã rơi xuống cả bờ ruộng. Con gái của lão chính là c.h.ế.t đói, sẽ còn nữa, sẽ còn ai c.h.ế.t đói nữa .

 

--------------------

 

 

Loading...