Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:20:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong cảnh bên ngoài một gian nhà dù mỹ lệ đến , cũng chỉ say sưa ngắm đầu tiên, đó thi thoảng rảnh rỗi mới liếc mắt qua một cái. Bởi , những vật dụng bên trong căn nhà thực dụng và tiện lợi mới là điều cốt yếu nhất.
Hoàng Thượng khi thực sự trải nghiệm những tiện nghi trong căn phòng, mới cảm nhận sâu sắc rằng lối thiết kế mang bao thuận lợi cho cuộc sống.
Lối bài trí trong phòng thực mang phong cách vô cùng giản dị mà tinh tế. Trong sảnh đường chỉ bày biện một chiếc tủ trang trí (dù tivi, nhưng cũng treo một bức bích họa “Hoa Khai Phú Quý” nền), một bộ ghế dài, một chiếc bàn , một tấm bình phong, một bộ bàn ăn, và một tủ rượu. Trên những vật dụng , tại các vị trí thích hợp, còn điểm xuyết thêm vài món đồ gốm sứ, chậu cây cảnh, bình hoa cắm... để trang trí, khiến cho tổng thể gian toát lên vẻ ấm cúng, tao nhã, vô cùng ngăn nắp và dễ chịu.
Những món ăn mà Hiểu Nhi chuẩn cho Hoàng Thượng và đoàn tùy tùng tuy nhiều nhưng vô cùng tinh túy. Bấy giờ đang đúng giờ cơm trưa, Hoàng Thượng đến đây là để trải nghiệm đời sống dân chúng, nên suốt dọc đường vua đều chung một bàn, cũng ngoại lệ, chỉ thêm Thẩm Thừa Diệu và La Thái Y cùng .
Một bàn tiệc hơn chục món ăn, đĩa nào đĩa nấy đều ăn sạch sành sanh còn một miếng.
Hoàng Thượng dù no căng bụng nhưng vẫn cảm thấy thòm thèm , trong lòng thoáng chút hối hận vì dùng bữa cùng . Có mấy món ăn, mới chỉ gắp đôi đũa, định bụng thưởng thức thêm thì ngoảnh ngoảnh thấy đĩa trống trơn.
“Ta từng nếm qua bao nhiêu mỹ vị, nhưng vẫn cảm thấy cơm nước ở nhà Thăng Bình Hầu là hợp khẩu vị của nhất.” Địch Thiệu Duy cảm thấy cuối cùng cũng tràn trề sinh lực trở .
“Ta cuối cùng cũng hiểu vì năm ngoái hai các ngươi cứ luôn thích chạy tới Thăng Bình Hầu , chỉ vì một bữa cơm thế thôi, chạy thêm mấy bận nữa cũng đáng!” Thượng Quan Huyền Hạo thầm tiếc nuối, chi lúc Thăng Bình Hầu còn ở Đế đô, chẳng ngày nào mò sang phủ Thăng Bình Hầu để ăn chực.
“Cũng là nhờ hưởng phúc của Thượng Quan lão gia, mới một bữa no nê thỏa thích thế ! Chứ ngày thường nhiều món cũng chẳng ăn !”
“Đây là những món sơn hào hải vị gì quý hiếm khó tìm, Thăng Bình Hầu ăn thì cứ bảo đầu bếp mỗi ngày là mà!” Hoàng Thượng hiểu rõ ngọn ngành, theo như , nhà Thăng Bình Hầu một tiểu phúc tinh chuyên thu hút tài lộc, lẽ nào thiếu bạc mua thức ăn !
“Những món đều do ái nữ và nương t.ử của cả. Con gái nhà bảo rằng cứ ru rú trong bếp mãi sẽ thành bà cô mặt vàng, nên nó chẳng mấy tha thiết chuyện bếp núc. Suốt ngày nó chỉ nghĩ cách kiếm bạc, còn lôi kéo cả nương t.ử của , cho nàng xuống bếp, rằng nàng mà thành bà cô mặt vàng thì sẽ chê bai nàng. Nó còn bảo đàn ông hễ tiền trong tay là y như rằng sẽ sinh hư, nên dặn nương t.ử của nếu cả ngày việc gì thì cứ việc trông chừng cho kỹ là .” Thẩm Thừa Diệu thành thật đáp lời, mà trong lòng cũng thấy ấm ức vô cùng, con gái đến cả cũng tin tưởng.
“Ha ha...” Nghe những lời , tất cả đều phá lên .
“Duệ An Huyện Chúa quả đúng là một kỳ nữ, e rằng chỉ nàng mới những suy nghĩ độc đáo như .” Hoàng Thượng vui vẻ ha hả, dứt tiếng liền buông lời nhận xét.
“Thăng Bình Hầu, thấy những vật dụng trong căn nhà đều cấu tứ vô cùng khéo léo, tiện lợi và thực dụng, chắc hẳn cũng là do vị Duệ An Huyện Chúa tài cao tám đấu trong lời đồn nghĩ .” Đề Đốc phủ Đại công t.ử Triệu Hữu Uy bất giác nhớ bóng hình tiểu cô nương thoáng thấy ban nãy, đó chính là thiếu nữ suýt nữa cùng định hạ hôn ước. Hắn thầm nghĩ, lớn lên nàng ắt hẳn sẽ là một tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, chỉ tiếc là...
“Chính là do tiểu nữ nhà nghĩ , cả nhà cũng chỉ nó là nhiều ý tưởng kỳ lạ nhất.” Thẩm Thừa Diệu trong lòng giấu niềm tự hào.
“Thăng Bình Hầu sinh một con gái thật .”
Nghe những lời , Thượng Quan Huyền Dật khẽ ngẩng đầu liếc một cái, cúi đầu, ung dung thưởng thức chén của .
Ngày hôm , Thẩm Thừa Diệu liền hộ tống Hoàng Thượng và đoàn tùy tùng đến phủ thành.
Hoàng Thượng xem xét tình hình trưng thu đất đai và xây dựng nhà cửa.
Nhà tái định cư đều xây dựng xong xuôi, do Tri phủ đại nhân cho quy hoạch một khoảnh đất trong khu chợ để thi công.
Khu đất ven sông, ngày thường dân trong thành đây đổ rác thải sinh hoạt, Tri phủ đại nhân sớm chỉnh trang nơi . Lần xây dựng nhà tái định cư tận dụng luôn.
Lần tổng cộng trưng thu đất của hai mươi sáu hộ gia đình, trong đó sáu hộ lựa chọn nhận sáu mươi lạng bạc bồi thường chứ lấy nhà.
Sáu hộ gia đình từ lâu chẳng còn ở trong thành nữa, về quê cũ, bỏ tám lạng, mười lạng bạc dựng một ngôi nhà mới, tậu thêm vài mẫu ruộng, cuộc sống chẳng sẽ khấm khá hơn trong thành đến nhường nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-200.html.]
Chẳng qua là căn nhà của họ nhỏ nát, sắp sập đến nơi, còn trong khu nghèo nên mới mãi chẳng bán . Bây giờ trưng dụng , còn mau mau nhận bạc cho nhanh.
Hiểu Nhi thiết kế cho hai mươi hộ còn năm tòa nhà, mỗi tòa cao bốn tầng. Đông, tây, nam, bắc mỗi hướng một tòa, chính giữa thêm một tòa nữa, tất cả đều thiết kế tọa bắc hướng nam, nhờ mà ánh sáng chan hòa, vô cùng.
Liền kề bốn tòa lầu, Hiểu Nhi cũng cho xây một dãy nhà một tầng, mỗi dãy chia năm gian, tổng cộng bốn dãy, dùng nhà bếp cho mỗi hộ.
Không gian nhà bếp đủ rộng rãi, ngoài bệ bếp, kệ bếp, tủ chén, còn thể kê một bộ bàn ăn, để cả nhà quây quần dùng bữa tại đây.
Các tầng lầu còn nới một thước để xây hành lang, nhờ mà dù trời mưa, từ nhà bếp về nhà cũng chẳng sợ ướt.
Ban đầu Hiểu Nhi còn lo họ sẽ chê phiền phức, nào ngờ khi nàng mang bản vẽ thiết kế đến hỏi ý, ai nấy đều chẳng ý kiến gì. Nhà bếp của nhà ai mà chẳng xây riêng bên ngoài, thêm vài bước chân thì sá gì mà phiền.
Nhiều còn rằng nhà cũ của họ chật chội quá, nhà đông , đến cả nhà bếp cũng dùng chỗ ngủ.
Giờ đây, căn nhà họ đền bù diện tích sử dụng lên đến một trăm năm mươi thước vuông, gồm bốn phòng ngủ, hai sảnh, một nhà bếp và một nhà vệ sinh. Ngoài còn bồi thường thêm hai lạng bạc, đúng là chuyện cầm đèn lồng tìm cũng thấy!
Tuy họ từng ở trong một ngôi nhà như thế bao giờ, nhưng vốn dĩ họ là những gia đình nghèo khổ nhất trong thành, thường thì cả một đại gia đình chen chúc cùng một cái giường đất, cất thêm một gian nhà cũng chẳng tiền. Bây giờ ở phòng riêng, ai mà chứ.
Hơn nữa, ở bốn góc sân chung còn đào bốn cái giếng nước sâu, tất cả đều lắp máy bơm, so với việc đây bộ một quãng đường dài để gánh nước thì tiện lợi hơn bao nhiêu.
Nhược điểm lớn nhất là gần chợ, còn dùng chung một sân, nên mỗi khi phiên chợ sẽ ồn ào. ai nấy đều cho rằng chuyện đó chẳng đáng là gì, sân rộng thì , cũng thóc lúa mà phơi !
Bách tính nay dọn ở. Hoàng Thượng hỏi thăm vài dân, họ đều nhà mới hơn nhà cũ nhiều lắm, ít nhất thì mùa đông lọt gió, mùa hè dột mưa.
Hoàng Thượng thì vui mừng khôn xiết.
Hiểu Nhi cũng là vì trúng khu đất họ ở đây nhà cửa thì nhỏ, nhưng sân vườn rộng. Nhà cửa xây dựng lộn xộn, cái đông cái tây, tạo nhiều mảnh đất tam giác ở các góc kẹt, cứ thế dùng nơi vứt rác. Vài nhà siêng năng thì khai phá để trồng rau, nhưng vì xa nguồn nước nên rau cỏ cũng chẳng tươi gì. Còn mấy cái gò đất, cứ để hoang như thì thật là lãng phí.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Bây giờ, nhà cửa ở khu đều dỡ bỏ, gò đất cũng san phẳng, hiện đang trong giai đoạn đào móng.
Thẩm Thừa Diệu cho Hoàng Thượng xem bản vẽ phối cảnh.
«Dãy , và cả dãy nữa, đều hướng mặt đường, dùng để cửa tiệm, hơn hai mươi gian, một vài tiệm còn cả sân nhỏ riêng.» Thẩm Thừa Diệu chỉ bản vẽ giải thích.
«Bên trong đều là những biệt thự sân vườn ba tầng, giống như nhà của . Mỗi hộ sân riêng, một khu vườn lớn dùng chung.»
«Năm tòa thì là dạng nhà lầu giống như nhà tái định cư. Chỉ là chúng đều cao sáu tầng.»
«Loại nhà bán bao nhiêu bạc một căn, còn loại thì bán bao nhiêu bạc một gian? Người tiền thì thiếu nhà ở, còn tiền thì chẳng mua nổi!» Triệu Hữu Uy giống Hoàng Thượng từng qua kế hoạch của Hiểu Nhi, cảm thấy chắc mua, bèn nêu lên thắc mắc của .
Mấy gian cửa tiệm thì khỏi bàn, đó là nơi thể sinh của cải, chẳng lo mua.
Hai trăm chương , thật dễ dàng gì.
--------------------