Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 187: Hối hận
Cập nhật lúc: 2025-12-03 07:58:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc ba đội của bọn tất tả chạy tới điểm tập kết, mấy đội còn đều ăn uống xong xuôi.
Thấy bọn săn hổ, mà một khi săn là săn cả cặp, ai nấy đều xúm xem, trong lòng ngưỡng mộ khôn xiết.
Vốn dĩ bọn họ cũng vô cùng mãn nguyện với chiến lợi phẩm , nhưng khi trông thấy những thứ đội của Thẩm Thừa Diệu săn , thêm hai con mãnh hổ , ai nấy đều cảm thấy thành quả của nhóm thật chẳng đáng .
Dù hai con mãnh hổ chia cho hai ba đội, nhưng tính mỗi cũng kiếm mấy lạng bạc.
Dù lòng đầy ngưỡng mộ, nhưng ngoại trừ nhóm của Vương Đại Phú là những kẻ đặc biệt khó ưa, những còn cũng chỉ dừng ở ngưỡng mộ đơn thuần.
Mọi dùng xong lương khô, nghỉ ngơi một lát, Thôn Trưởng liền lên tiếng: "Tiếng gầm của hai con mãnh hổ hôm nay e rằng sẽ dọa cho đám thú vật gần đây một hai ngày tới dám ló mặt ngoài. Ta đang nghĩ, là sáng sớm mai chúng kết thúc chuyến săn xuống núi, các ngươi thấy thế nào?"
Ai nấy đều hiểu rõ đạo lý , hơn nữa so với năm thì năm nay thu hoạch bội phần, nên nhiều đều gật đầu tán thành.
cũng ít tiếp tục săn thêm một chút, điều thiểu phục tùng đa , nên cũng đành thôi.
Theo thông lệ, mỗi nhóm sẽ cử một canh gác ban đêm, mỗi gác nửa đêm, cứ hai phiên một tối.
Nhóm của Hiểu Nhi, Thôn Trưởng chủ động nhận gác nửa đêm đầu, Thẩm Thừa Diệu bèn sẽ gác nửa đêm .
Hiểu Nhi mang theo túi ngủ và lều vải, tổng cộng mười cái lều. Nàng dùng một cái, ba chung một cái, tám cái còn thì chia cho những trong nhóm.
Trời rét căm căm, mỗi chiếc lều thế thể chứa hai , ai nấy đều sẵn lòng chen chúc một chút, vì dư hai cái. Thẩm Thừa Diệu bèn định đưa cho bốn vị lão nhân lớn tuổi ở các nhóm khác dùng.
"Này Thừa Diệu , cho một cái , cánh tay của chẳng hiểu cứ chốc chốc tê rần lên từng cơn, chắc là cóng ." Vương Đại Phú thấy liền mở miệng đòi.
"Đồ nhà tuyệt đối cho ngươi! Đẩy cha miệng cọp mà còn mặt dày hỏi xin đồ của cha !" Cảnh Hạo lập tức chặn họng.
"Ai đẩy cha ngươi! Bằng chứng , ai trông thấy! Không ai thấy thì ngươi đừng ngậm m.á.u phun ." Bị nhắc chuyện , Vương Đại Phú cũng nổi giận.
"Được , Hạo Nhi, mặc kệ !" Hiểu Nhi kéo Cảnh Hạo .
Cảnh Hạo hừ một tiếng, bên đống lửa.
Thẩm Thừa Diệu dĩ nhiên cũng đời nào đưa cho , thẳng đến chỗ bốn vị lão nhân: "Nhị bá, Lương Bá, Lâm Bá, Đàm Bá, các vị tuổi cao, đêm nay cứ hai một nhóm chen chúc trong lều cho ấm nhé!"
"Con quả là một đứa trẻ hiếu thảo, lúc ba tuổi cả đời, hồi con còn nhỏ , lớn lên con nhất định sẽ là một ." Khi Thẩm Thừa Diệu mới chỉ lên ba, răm rắp đồng học trồng lạc, còn rằng lớn , thể giúp cha việc, cha sẽ vất vả như nữa.
Mọi đều tưởng chỉ ham chơi, nhưng vị lão nhân phát hiện thật sự trồng nghiêm túc, tuy chậm chạp, nhưng suốt cả buổi chiều hề ngơi tay, thế mà trồng xong cả một luống đất!
Hơn nữa, từ đó về năm nào cũng đồng, nhà ai trông thấy mà tấm tắc khen ngợi!
Lão cảm thấy đứa bé lớn lên ắt sẽ phi thường, ngươi xem, sai ! Bây giờ trồng trọt thôi mà cũng thành Hầu gia .
Đây quả thật là một sự hiểu lầm đẽ.
Thẩm Thừa Diệu cũng chỉ mỉm .
Hiểu Nhi ở trong lều đợi suốt một đêm mà vẫn thấy Bạch Thiên về.
Tên đó là lạc chứ, Hiểu Nhi thu dọn lều vải thầm nghĩ.
"Sẽ , chắc là nó vẫn thành nhiệm vụ thôi." Thiên Bạch .
Hiểu Nhi cảm thấy thật sự vất vả cho nó quá, lát nữa về dỗ dành nó một phen mới .
Trời hửng sáng, đều thức dậy.
Mọi vẫn chia xuống núi theo từng nhóm, dù thì đường xuống núi, nếu vận may mỉm cũng thể săn thêm chút đỉnh, nào?
Khi về đến thôn, trời vẫn sẩm tối.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Đối với những con mồi săn trong chuyến , Thẩm Thừa Diệu nghĩ bụng thể giúp gì thì giúp, bèn đề nghị thu mua bộ con mồi mà dân làng săn .
Giá cả cũng là giá thị trường, dân làng ai nấy đều vui vẻ bán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-187-hoi-han.html.]
Còn hai con mãnh hổ, khi Thẩm Thừa Diệu và Hiểu Nhi bàn bạc quyết định thu mua với giá một trăm hai mươi lạng một con.
Vương Đại Phú thì chẳng vui vẻ gì, bèn : "Hổ là vật hiếm, thế nào cũng một trăm năm mươi lạng!"
Một trăm năm mươi lạng, đó là giá của một con hổ bộ da lông còn nguyên vẹn mà!
Hiểu Nhi xong liền : "Vậy thì thôi , tửu lầu nhà thu mua đủ con mồi , ôm thêm hai con hổ cũng phần vất vả, là các ngươi cứ đem bán cho nơi khác !"
Nàng vốn định dùng xương hổ ngâm ít rượu thuốc, đợi đến lúc mở tiệm t.h.u.ố.c thì đem bán, nhưng cũng chẳng kẻ khờ chịu thiệt!
"Không mua càng , còn bán thêm mấy lạng bạc nữa chứ." Vương Đại Phú bụng bảo rằng nhà Thẩm Thừa Diệu chỉ chiếm hời của trong thôn mà thôi.
Bây giờ gần Tết, nhiều tửu lầu, gia đình giàu đều thích thu mua thú săn để mâm cỗ thêm phong phú.
"Vậy nhé, hai con hổ bây giờ chúng thu mua với giá một trăm hai mươi lạng, qua đêm nay, ngày mai chúng sẽ còn tươi nữa, nhà chắc chắn sẽ nhận , đến lúc đó đừng trách chúng ." Hổ , Hiểu Nhi tin rằng nhà nàng sẽ thiếu.
Có những lời thì bán quách cho xong, "Hay là bán thôi, bán cho quen vẫn hơn lạ!"
" , đều là cùng lớn lên trong thôn, Thẩm Lão Tam từ nhỏ là thật thà nhất ."
"Các đừng nàng , chắc chắn thể bán giá cao hơn một trăm hai mươi lạng, nếu thấp hơn, phần chênh lệch sẽ đền!"
", hai chúng sẽ đền!"
Mọi mới thôi, thể kiếm thêm chút bạc cũng , chẳng ? Dù cũng thiệt.
"Được! Kiếm thêm chút bạc chúng cũng mừng, nhưng miệng bằng, thấy nên lập giấy bằng! Con hổ nhà cũng công săn ! Ta chịu thiệt thòi vô cớ !" Hiểu Nhi cũng chẳng là dễ ăn thiệt.
Lời tuy , nhưng lợi ích bày mắt, thứ đều thể tính! Nàng đến lúc bọn họ bán giá cao về tìm nhà , nếu nhà mua thì vô cớ rước thêm bao nhiêu thù hận, mang tiếng là kẻ vô tình.
Những khác lời Hiểu Nhi đều cảm thấy lý, ai nấy đều yêu cầu lập giấy cam kết.
Vương Đại Phú vốn là kẻ lời giữ lời.
"Đều là một thôn, nhân phẩm của còn tin ?" Vương Đại Phú thấy liền thoái lui.
Quả thật là tin , nhưng đều là phúc hậu, nên thẳng lời .
Vương Đại Tài là một kẻ bốc đồng chẳng màng hậu quả, "Lập thì lập, hai chúng chuyện xưa nay một lời tựa ngàn vàng!"
"Vậy thì ." Hiểu Nhi mỉm .
Thôn Trưởng xong giấy cam kết, hai Vương Đại Phú c.ắ.n răng điểm chỉ, trong lòng cả hai cũng thấp thỏm yên.
Hai vội vã lên đường bán hổ khi màn đêm buông xuống.
Đến lúc cân đo đong đếm tất cả thú săn, Thẩm Thừa Diệu chia bạc,
trong thôn mới , nhóm của họ mỗi đều săn một con hươu, ngày hôm qua sớm cho mang hơn chục con xuống núi , Hiểu Nhi một nữ娃 còn b.ắ.n liền hai mũi tên hạ hai con, trong lòng ai nấy đều hối đến xanh ruột! Tại lúc đó chê dẫn theo trẻ con lên núi săn cơ chứ!
Hươu, mỗi con nặng chừng năm mươi cân, một con thể bán mười lạng bạc!
Hươu đực vì nhung nên còn bán thêm ba bốn lạng!
Hai con hổ chia mỗi thế nào cũng mấy lạng, còn thú săn của buổi chiều hôm qua và hôm nay, nào gà rừng, nào thỏ rừng thì tính xuể, đến mấy lồng! Chẳng họ bắt kiểu gì mà con nào con nấy đều sống khỏe nhảy tưng tưng!
Hoẵng tám con, sơn dương năm con, hồ ly thì tới mười hai con, bộ da lông hồ ly ít nhất cũng bán một lạng bạc!
Nhóm của họ tính sơ sơ mỗi cũng hơn hai mươi lạng!
Số tiền đủ để mua hai ba mẫu ruộng .
Sự thật đúng là như , nhóm của Hiểu Nhi, đó là còn tính tiền bán hổ, mỗi nhận hai mươi ba lạng.
Dĩ nhiên, một nguyên nhân quan trọng là do Thẩm Thừa Diệu tính giá cao.
Mọi hơn một lạng bạc trong tay , cảnh tượng thật đúng là khiến ghen đến đỏ cả mắt