Xuyên Về Cổ Đại Ta Trở Thành Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 186: Bị người ta đẩy một cái
Cập nhật lúc: 2025-12-03 07:58:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhóm của Vương Đại Phú thấy tiếng hổ gầm vang trời , hai chân sợ đến run lên bần bật, lập tức tán tác như chim vỡ tổ!
"Trời đất ơi, hổ thật kìa!"
"Hổ..."
"Cứu mạng với!"
"Thôn Trưởng, chờ với."
Hiểu Nhi đuổi kịp đám Thẩm Thừa Diệu.
Thẩm Thừa Diệu Hiểu Nhi một cái, thấy nàng mới yên lòng: "Lần đừng như nữa, đáng !"
"Cha yên tâm, con sẽ liệu sức mà ."
"Nha đầu Hiểu Nhi chứ?" Thôn Trưởng cất tiếng hỏi.
"Dạ , con chạy nhanh lắm ạ."
"Bây giờ ? Mặc kệ bọn họ ?" Đại Thạch ngoảnh đầu .
"Cứ dọa bọn họ một phen , nhưng thể bỏ mặc , những khác trong thôn vẫn còn núi mà!" Cơn giận của Thôn Trưởng hiển nhiên vẫn nguôi.
"Thôn Trưởng, Thôn Trưởng, chúng thấy tiếng hổ gầm !"
Lại một nhóm nữa cũng chạy tới.
Hiểu Nhi mỉm , phen chia phần càng đông, thật là quá .
Đám Vương Đại Phú cũng đuổi theo kịp, chạy thở hồng hộc, từ xa la lớn: "Thôn Trưởng, hổ, cứu, mạng!"
"Bọn phát hiện từ lâu , giờ nhường con hổ đó cho các ngươi đấy, mau mà đ.á.n.h !"
"Thôn Trưởng, chỉ đùa thôi mà, cứu mạng với!"
"Vậy đ.á.n.h c.h.ế.t hổ thì chia chác thế nào?"
"Mọi cùng chia! Mọi cùng chia!" Những khác vội vàng lên tiếng.
Thôn Trưởng một lời. Cùng chia ư, bây giờ thì ông hài lòng nữa !
Vương Đại Phú thấy thế vội vàng : "Ai góp sức nhiều thì đó lấy phần hơn!"
Thế còn tạm !
"Anh em ơi, cùng đ.á.n.h hổ!" Thôn Trưởng hô vang.
Con hổ thấy bạn đời của , liền rống lên một tiếng dài đầy phẫn nộ và bi thương!
Đám Vương Đại Phú càng sợ hãi, ôm đầu chạy tán loạn.
Màn đêm càng lúc càng dày, sương mù giăng kín lối. Giữa tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, một cặp mắt lóe lên ánh sáng xanh lè là thứ đầu tiên hiện mắt .
Một con hổ cứ thế lao thẳng về phía họ.
Dù trong lòng ai nấy đều kìm nỗi sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm hét lớn một tiếng, vung chiếc cuốc mài sắc bén xông lên phía .
Hiểu Nhi và ba Cảnh Duệ đều trèo lên cây, dõi mắt trận chiến bên . Nàng cũng ý định tay, nếu hơn ba mươi mà còn hạ nổi một con hổ, thì bọn họ cũng chẳng cần lên núi săn b.ắ.n gì nữa.
Bất thình lình, Thẩm Thừa Diệu ai đó đẩy mạnh một cái từ phía , con hổ thấy thế liền vồ thẳng về phía ! Quá gần !
"Cha!" Cảnh Hạo thét lên một tiếng.
Đồng t.ử của Hiểu Nhi co rụt , nàng dồn hết sức bình sinh, ném thẳng chiếc rìu lấy từ gian trong tay về phía con hổ.
"Thừa Diệu!"
"Tam ca!"
Hữu Phúc và Thẩm Thừa Tổ đang ở ngay bên cạnh, cả hai đều phản ứng cực nhanh, cùng vươn tay tóm lấy vạt áo của Thẩm Thừa Diệu, gắng sức kéo giật trở .
Mọi đều thở phào nhẹ nhõm!
Tính cả kiếp , đây là hiếm hoi cú ném của Hiểu Nhi mất chuẩn đến , thế nhưng nó vẫn c.h.é.m đứt lìa một chân của con hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-tro-thanh-nong-nu-khuynh-thanh/chuong-186-bi-nguoi-ta-day-mot-cai.html.]
Đó là bản lĩnh mà kiếp nàng ngày đêm khổ luyện bao nhiêu năm trời cùng biểu ca mới . Ngay cả bây giờ, nàng vẫn thỉnh thoảng dành thời gian luyện tập trong gian.
May quá, may mà bọn họ kịp thời kéo .
Trong những ở , Lê Triết Vĩ xem là võ công cao nhất, trong lúc vội vã, cũng đ.â.m một kiếm con hổ.
Có lẽ vì bạn đời g.i.ế.c c.h.ế.t nên nó trở nên vô cùng phẫn nộ, con hổ hung hãn tột cùng, dù mất một chân vẫn gượng dậy, điên cuồng lao đám .
Người thì chạy, kẻ thì trốn, thì xông lên đ.á.n.h hổ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Hiểu Nhi cũng để tâm đến con hổ đó nữa, mấy đứa trẻ vội trèo xuống cây, chạy đến bên cạnh Thẩm Thừa Diệu hỏi han xem thương .
"Ta , may mà Hữu Phúc thúc và Tứ thúc kéo một cái." Dù bả vai vẫn móng vuốt cào rách một mảng, nhưng vẫn hơn vạn so với việc hổ ngoạm mất một miếng thịt, ?
Đông góp sức, con hổ vốn đầy thương tích chẳng mấy chốc ngã gục.
"Tại ngươi đẩy cha !" Sau khi nguy hiểm qua, Cảnh Hạo đùng đùng nổi giận đến mặt Vương Đại Phúc, lớn tiếng chất vấn.
"Ngươi, một thằng nhóc ranh mà dám bậy bạ cái gì! Ta xô đẩy cha ngươi bao giờ?" Vương Đại Phúc những lời , trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt, vội liếc đám đông.
"Ta ở cây chính mắt trông thấy, ngươi đừng hòng chối cãi!" Cảnh Hạo chỉ đôi mắt , khí thế toả từ chút nào thua kém một trưởng thành.
"Ta cũng thấy! Chính là ngươi cố tình xô cha!" Cảnh Duệ giận dữ trừng mắt.
" thế, mấy bọn ở cây rõ mồn một, chính là đẩy Thẩm Thúc!" Phương Văn Nhật cũng cất lời.
"Các ngươi đều là một nhà, hùa vu oan cho thì đương nhiên là nhất trí một lời ! Ta hề đẩy, lúc đó cũng khác xô . Hay là lúc vô tình va trúng Thẩm Thừa Diệu, chính cũng ."
"Ngươi chính là cố tình! Chẳng ai xô ngươi hết!" Cảnh Hạo một mực khẳng định, thể nào lầm .
Thôn Trưởng vội cất tiếng hỏi: "Còn ai khác thấy tình hình lúc đó ?" Toàn là con cháu nhà Thẩm Thừa Diệu trông thấy, nếu Vương Đại Phúc cứ một mực chối bay chối biến, thì về mặt lý cũng chẳng thể gì .
Lời dứt, Thôn Trưởng liền đưa mắt về phía những đang gần Thẩm Thừa Diệu và lúc đó.
Ai nấy đều lắc đầu, bấy giờ đều đang mải mê con hổ, sức mà để tâm đến khác.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hiểu Nhi khép hờ đôi mắt. Nàng bản lĩnh qua một là bao giờ quên, chỉ cần cẩn thận hồi tưởng khung cảnh thu tầm mắt lúc là sẽ ngay ai trông thấy.
Hồi tưởng xong, Hiểu Nhi liếc mắt Vương Đại Tài, kẻ thấy nàng thì vội lảng tránh ánh mắt nơi khác.
Được thôi, thừa nhận . Chuyện thế gian , cớ việc gì cũng cần đến chứng cứ, chỉ cần bản bọn họ rõ sự thật là đủ .
Huống hồ, chứng cứ thì ! Cùng lắm cũng chỉ là một trận khiển trách, một lời xin , nặng hơn nữa thì phạt qua loa, bồi thường chút bạc lẻ. Tất cả những điều đó, nàng đều cam tâm!
Hiểu Nhi đằng đằng sát khí bước về phía Cảnh Hạo, khi lướt qua Vương Đại Phúc, nàng bèn huých một cái, đồng thời kín đáo châm nhẹ cánh tay .
Vương Đại Phúc chỉ cảm thấy cánh tay nhói lên như muỗi chích, còn cú huých của Hiểu Nhi thì chẳng đau chẳng ngứa, vì cũng hề để tâm.
"Hạo Nhi, ông Trời mắt cả đấy! Sớm muộn gì cũng sẽ báo ứng thôi! Chuyện , trời đất , ngươi , thế là đủ !" Dứt lời, nàng kéo tay Cảnh Hạo trở về bên cạnh Cảnh Duệ và những khác.
"Cứ thế mà tha cho , thật cam lòng!" Cảnh Hạo về bên cạnh Cảnh Duệ và liền lẩm bẩm một câu.
" là quá hời cho !" Cảnh Duệ cũng bực tức, "Tại một ai thấy chứ."
"Có thấy đấy." Hiểu Nhi liếc mắt về phía Vương Đại Tài.
"Là ai ?" Cảnh Hạo vội vàng hỏi.
"Vương Đại Tài."
"Vậy thì chẳng khác nào ai cả." Cảnh Hạo chán nản đáp.
"Cha thật hiểu nổi, cha đắc tội với khi nào? Tại xô chứ?" Thẩm Thừa Diệu vô cùng hoang mang.
"Ai mà , chắc đầu óc vấn đề!" Hiểu Nhi thuận miệng đáp.
Dù trải qua một phen kinh hồn bạt vía, nhưng thu hoạch đến hai con hổ nên ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Một con hổ ít nhất cũng bán hơn một trăm lạng bạc, quả là một món hời lớn.
Bấy giờ, sắc trời tối sầm .
Thôn Trưởng thấy gia đình Thẩm Thừa Diệu còn so đo nữa, bèn định bụng sẽ răn đe Vương Đại Phúc một phen lúc chia bạc và trong những lao dịch , liền hô hào nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên đường tiến về điểm tập kết định sẵn.
--------------------