XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI- TA LÀM VỢ BÉ LỢI HẠI - Chương 627: Mẫu hậu
Cập nhật lúc: 2024-11-02 00:40:24
Lượt xem: 27
Bộ Sanh Yên đứng cạnh giường.
Nàng lấy kim chỉ ra vá lại lỗ trên màn.
Lạc Dạ Thần lén lén hé mắt.
Y thấy Bộ Sanh Yên đang vá màn, trong lòng thấy cảm động.
Hu hu hu.
Vợ nhà mình đúng là khẩu xà tâm phật!
Tuy nàng cứ sơ hở là hung dữ, còn đòi đánh mình, nhưng nàng thật sự quan tâm mình!
Đáng lẽ mình không nên giận dỗi nàng.
Lạc Dạ Thần đang định mở mắt, ôm một cái đầy yêu thương với Bộ Sanh Yên để kết thúc chiến tranh lạnh kéo dài cả ngày nay.
Kế đó nghe thấy Bộ Sanh Yên nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Muỗi bay vào cũng kha khá rồi, phải vá lại cho kín, không để chúng bay ra ngoài.”
Lạc Dạ Thần “……”
Cảm động gì đó, áy náy gì đó, tức thì biến mất hết.
Cô vợ tồi này ai cần thì lấy đi, dù sao y cũng không cần nữa.
Bộ Sanh Yên vá xong lỗ, ngẩng đầu lên thấy Lạc Dạ Thần đang trừng mắt giận dữ với nàng.
Bộ Sanh Yên không hoảng sợ, thậm chí còn cười với y.
“Tỉnh rồi à?”
Lạc Dạ Thần ngồi dậy, vén màn giường trước mặt, tức giận trách mắng “Ta là tướng công của nàng, thế mà nàng lại không thương ta!”
Tuy khí thế hung hãn nhưng lời nói lại có hơi ấm ức.
Bộ Sanh Yên “Không phải chàng thích biểu muội kia của mình lắm sao? Chàng đi mà bảo cô ta thương chàng.”
Lạc Dạ Thần tức giận “Nàng đừng có nhắc biểu muội kia nữa, sáng mai ta sẽ sai người đưa muội ấy về!”
Bộ Sanh Yên nhướng mày “Chàng nỡ đưa tiểu mỹ nhân đi sao?”
Lạc Dạ Thần thầm nghĩ, với thái độ ghen tuông của nàng, nếu còn để biểu muội sống ở đây, y sẽ bị nàng tra tấn đến chết.
Y chính trực nói.
“Muội ấy là biểu muội của ta, nàng đừng làm như ta và muội ấy đã xảy ra chuyện gì nữa, ta bây giờ còn đang để tang, mấy chuyện nạp thiếp là không thể nào.”
Bộ Sanh Yên lắc lắc kéo trong tay, cười khẩy “Đợi kết thúc ba năm để tang, có phải chàng có thể xảy ra chuyện gì với cô ta không?”
Vốn Lạc Dạ Thần định nói, chuyện ba năm sau thì để ba năm sau nói, nhưng nhìn chiếc kéo trong tay nàng thì chợt dừng lại.
Con cọp cái này một khi ác lên thì chuyện gì cũng làm được.
Kế đó, y đổi lời.
“Nàng nghĩ nhiều rồi, ta không hề có hứng thú với muội ấy, nếu nàng vẫn không yên tâm, ta sẽ nhờ bà mối tìm một gia đình tốt, sớm gả muội ấy đi.”
Bộ Sanh Yên đặt kéo xuống “Chuyện hôn sự của người ta không cần chàng nhọc lòng, chàng chỉ cần quản tốt bản thân là được.”
Lạc Dạ Thần thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ta có thể về phòng ngủ được không?”
Giường này toàn là muỗi, y thật sự không thể ngủ được nữa.
Bộ Sanh Yên “Cửa phòng ngủ không khóa, chàng muốn về lúc nào cũng được.”
Lạc Dạ Thần lập tức nhảy xuống giường, theo Bộ Sanh Yên về phòng ngủ.
Tuy hai người ngủ chung, nhưng vì Huệ phi mới chôn cất được ba ngày, Lạc Dạ Thần nhìn bề ngoài như đã bình thường, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn hơi khó chịu.
Lúc này không thể viên phòng nên hai người chỉ đắp chăn ngủ, không phát sinh thêm chuyện gì.
Dù vậy, Lạc Dạ Thần vẫn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, không còn suy nghĩ lung tung như trước.
Y lén dịch người về phía Bộ Sanh Yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-vo-be-loi-hai/chuong-627-mau-hau.html.]
Tuy nữ nhân này lúc tỉnh cực kỳ hung dữ nhưng khi ngủ lại khá dễ thương.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Dạ Thần sai quản gia chuẩn bị xe ngựa đưa biểu muội về nhà cậu hai.
Bộ Sanh Yên còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều quà cho biểu muội mang về, lễ nghi rất chu đáo.
Biểu muội lúc đi rơi nước mắt, nức nở hỏi.
“Vương gia biểu ca sao lại muốn muội về? Có phải muội làm gì sai không?”
Lạc Dạ Thần ghét nhất nữ nhân khóc.
Y cau mày hỏi “Lẽ nào muội không nhớ cha mẹ sao?”
Biểu muội “Muội đương nhiên là nhớ, nhưng mà muội …”
Lạc Dạ Thần ngắt lời nàng “Không có nhưng nhị gì hết, nếu muội nhớ cha mẹ thì về nhà phụng dưỡng cha mẹ cho tốt. Cha mẹ sinh muội đã không dễ dàng, bây giờ muội lớn rồi, nhất định phải hiếu thảo với cha mẹ. Đừng như ta, trước đây không coi trọng sự quan tâm của mẫu phi, bây giờ muốn báo đáp bà ấy nhưng bà ấy không còn nữa.”
Nói xong y quay người đi, thái độ rất quả quyết.
Biểu muội hết cách, đành phải khóc lóc lên xe về nhà.
……
Những người tham gia phản loạn đều bị kết án tử hình, ngoại trừ Tần hoàng hậu.
Bà cấu kết với phản tặc, nội ứng ngoại hợp mưu hại Hoàng đế, chắc chắn khó thoát cái chết, nhưng thân phận Hoàng hậu đặc thù, bà là quốc mẫu, nếu luận tội mưu phản, thì không thể giấu được gian tình giữa bà và Tây Lăng vương.
Khi đó cả thiên hạ sẽ biết Hoàng hậu cắm sừng Hoàng đế.
Hoàng đế không thể chịu được sự mất mặt này.
Ông định gạch tên Tần hoàng hậu ra khỏi danh sách phản loạn, rồi tìm tội khác, âm thầm g.i.ế.c bà.
Nhưng lúc này, Tần hoàng hậu yêu cầu được gặp Hoàng đế.
Hoàng đế không muốn gặp bà, nhưng Tần hoàng hậu nói bà có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông, ông chắc chắn sẽ hối hận nếu không gặp bà.
Sau khi do dự, Hoàng đế quyết định để Thái tử thay mặt đến gặp Hoàng hậu.
Cố Diệp Phi
Thái tử ngồi xe ngựa đến cổng điện Tiêu Phòng.
Điện Tiêu Phòng là nơi ở của Hoàng hậu, trước giờ luôn là nơi mơ ước của tất cả nữ nhân trong hậu cung, nó tượng trưng cho quyền lực và địa vị.
Nhưng giờ đây.
Nơi này bị cấm quân bao vây, tất cả cung nữ thái giám bên trong đều bị giải tán.
Nơi này trống trải vắng vẻ.
Không bao giờ có thể trở về cảnh tượng vinh quang trước đây.
Thái tử bước lên bậc thang, chậm rãi đi vào điện Tiêu Phòng.
Chính điện trống trải, chỉ có một mình Tần hoàng hậu.
Bà vẫn mặc váy dài tay rộng màu đen yêu thích của mình, nhưng trâm cài trang sức đã không còn, mặt cũng không trang điểm, khiến bà xanh xao hốc hác.
Trên cổ tay và mắt cá chân còn có dây xích, phát ra tiếng kim loại va chạm khi di chuyển.
Lúc bà thấy Thái tử không hề ngạc nhiên.
“Ta biết Hoàng đế sẽ không tới, ông ta còn mong ta sớm c.h.ế.t đi, sao có thể hạ mình đến gặp ta?”
Lạc Thanh Hàn giả như không nghe thấy bà đang nói chuyện một mình, cung kính cúi đầu hành lễ.
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Tần hoàng hậu tự giễu “Ta đã như vậy rồi, sao gánh nổi một tiếng mẫu hậu của ngươi?”
Lạc Thanh Hàn “Chỉ cần một ngày phụ hoàng chưa phế ngôi vị Hoàng hậu của người, thì người vẫn là mẫu hậu của nhi thần.”
Tần hoàng hậu nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên cười lớn.
“Ngươi nhẫn nại hơn phụ hoàng của ngươi, ông ta không bằng ngươi.”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Mẫu hậu quá khen.”
Tần hoàng hậu bước tới, kéo dây xích kim loại trên sàn cẩm thạch trắng, âm thanh đặc biệt rõ ràng trong đại điện trống trải.
“Nếu ngươi còn bằng lòng gọi ta một tiếng mẫu hậu, vậy ta có một chuyện cuối cùng muốn cầu xin ngươi. Cầu xin ngươi giữ mạng cho Tần Hi Nhã. Tuy con bé cũng là người Tần gia nhưng từ lâu con bé đã gả cho ngươi, hiện giờ con bé là phi tần của ngươi, không liên quan gì đến Tần gia, hơn nữa con bé vốn không tham gia vào phản loạn lần này, con bé vô tội.”