Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 723
Cập nhật lúc: 2024-10-29 21:18:27
Lượt xem: 21
Nhưng chẳng mấy chốc, cụm từ “vui quá hoá buồn” đã được kiểm chứng trên người hắn ta. Ngay tại vòng thi đấu cuối cùng, con ngựa trắng số 5 xếp hạng hai từng chút thu hẹp khoảng cách với con số 8 đứng đầu. Ngay vị trí mười mét cuối cùng, con ngựa trắng số 5 nhanh chóng tiến lên, nhanh như chớp lấy được vị trí thứ nhất.
Bên ngoài trường đua thoáng chốc trở nên vắng lặng như tờ, sau đó lại vang lên tiếng hoan hô như sấm. Tuy người mua số 5 không nhiều bằng số 8, nhưng cũng chiếm tỉ lệ không ít. Lúc trước, số 5 và số 8 là hai con được giải quán quân nhiều nhất.
Long Thiên Bá vốn đã muốn chuẩn bị đứng dậy nghênh đón thắng lợi vui sướng, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt, dường như không tin được mọi thứ trước mắt!
Trên khán đài bên kia, Chu Vân Hinh mặc nam trang khẽ nhướng đôi mắt phượng, lúm đồng tiền nở rộ bên môi. Cô bé nói với tiểu thiếu niên tuấn tú bên cạnh: “Nhị ca, mau cảm ơn muội đi! Muội dẫn theo huynh kiếm được một khoản đấy! Vẫn là muội thông minh đúng không? Mua đại ca thắng chắc chắn không sai!”
Chu Vân Hiên tỏ vẻ cạn lời, rõ ràng người muốn mua mấy vé ngựa chơi cho vui là cậu bé có được không? Ai chẳng biết thuật cưỡi ngựa của đại ca là chân truyền từ phụ vương, ngay cả phụ vương ngày thường rất nghiêm khắc với đại ca cũng từng khen thuật cưỡi ngựa của huynh ấy. Kẻ ngốc mới không mua đại ca thắng!
Bây giờ thì hay rồi, tất cả thành quả thắng lợi đều trở thành của tiểu muội. Haiz... ai bảo cậu bé là anh trai tốt chứ? Muội muội nói sao thì là vậy đi, chỉ cần muội ấy vui là được.
Đôi mắt tròn của Chu Vân Hinh đảo qua đảo lại, nụ cười bên miệng càng ngọt hơn, ngọt đến độ có thể ngấy chết. Cô bé đưa mắt nhìn qua, Chu Vân Tiêu chợt run rẩy, xoa da gà dựng thẳng trên cánh tay, thở dài một tiếng nói: “Được rồi, không cần phải nói, huynh hiểu cả! Tiền nhị ca thắng đều cho muội xài, được chưa?”
“Nhị ca thật tốt quá! Nhị ca là ca ca tốt nhất trên thế giới!” Chu Vân Hình vui vẻ nói lời ngon ngọt với nhị ca. Ha ha! Cô bé nhìn trúng vòng tay thuỷ tinh màu hồng kia, bây giờ có chỗ dựa rồi. Mẫu phi quá keo kiệt! Nhìn trúng đồ của nhà mình còn muốn bọn họ tự để dành tiền mua.
Sau khi cưới, Dư Tiểu Thảo đã tiếp quản tất cả sản nghiệp đứng tên phủ Húc Vương, nắm chặt lấy túi tiền của Húc vương. Khi dạy dỗ bọn họ, nàng chú trọng bồi dưỡng quan niệm sử dụng tiền bạc chính xác, chưa bao giờ xảy ra hành động bọn nhỏ không làm mà hưởng. Ba đứa nhỏ, ngoài tiền tiêu vặt cố định hàng tháng, cho dù muốn mua cái gì đều phải tự để dành tiền mua.
Cứ nói tới Chu Vân Hinh thôi, đường đường là tiểu Quận chúa của phủ Húc Vương, lúc nghỉ học còn phải đến tiệm mỹ phẩm dưỡng da của “Hoa Tưởng Dung” làm công, kiếm lương theo ngày. Cô bé nhìn trúng một vòng tay thuỷ tinh màu hồng trong Trí Ngọc trai đã lâu, để dành bạc hơn hai tháng vẫn còn thiếu gần một nửa. Có tiền đánh bạc thắng lần này, cô bé có thể lấy vòng tay mình yêu thích đã lâu rồi.
“Muội dám nói câu khi nãy trước mặt đại ca không? Không sợ huynh ấy mắng muội không có lương tâm hả?” Chu Vân Tiêu sao có thể bị cô bé mê hoặc, hừ lạnh một tiếng. Xem ra đừng nói là tiền thắng, ngay cả tiền vốn ban đầu cũng đừng mong lấy về.
Chu Vân Hinh cười hì hì, nói: “Hai huynh đều là ca ca tốt nhất cả thiên hạ! Ấy? Trận tiếp theo đại ca còn chuẩn bị lên sân khấu kìa? Lạ thật, đại ca chưa bao giờ tham gia vào chuyện của hội sở, hôm nay bị sao thế? Nhưng mà... kệ đi, đại ca chọn con ngựa nào, chúng ta cứ chọn con đó là thắng chắc!”
Chu Vân Tiêu nhìn muội muội tràn đầy hứng thú, lắc đầu, cam chịu số phận đi theo sát sau lưng cô bé. Cậu bé ra ngoài còn có nhiệm vụ nữa, đó là phải trông chừng muội muội thật kĩ... không cho muội ấy đi gây chuyện!
Người có suy nghĩ giống Chu Vân Hinh còn có bạn bè của Húc vương Thế tử là Lữ Quân Bác. Lữ Quân Bác là con trai Hạ Uyển Ngưng và Lữ Hạo thành thân ba năm mới sinh, nhỏ hơn Chu Vân Hiên một tuổi. Cha mẹ hai nhà có quan hệ tốt, từ nhỏ đã chơi với nhau.
Tên nhóc này giống cha cậu, không thích động não lắm, thường là Chu Vân Hiên bày mưu tính kế ở phía sau, cậu ở phía trước đấu tranh anh dũng. Lự Hạo thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ cậu, muốn cậu động não, đừng cứ bị Húc vương Thế tử sử dụng như d.a.o nữa.
Thật ra, không phải Lữ Quân Bác không có đầu óc, chỉ là lười mà thôi. Hơn nữa, cậu biết Chu Vân Hiên có nghĩa khí và bao che khuyết điểm nhất, chẳng những sẽ không hãm hại bạn bè bên cạnh còn suy nghĩ trên lập trường của họ.
Vì thế, nhân duyên của Húc vương Thế tử tốt hơn phụ thân của mình trăm nghìn lần. Thiếu gia nhà quan con cháu quý tộc cỡ tuổi cậu đều sẵn lòng kết bạn với cậu. Người lớn trong nhà bọn họ cũng yên tâm để con trai chơi với Húc vương Thế tử.
Ngươi nói xem, có bạn tốt như vậy ở bên cạnh, còn cần động não làm gì? Mệt biết bao nhiêu chứ!
Ở nơi mua vé cược, Chu Vân Hinh nhìn thấy Lữ Quân Bác cao to khoẻ mạnh, nhiệt tình chào hỏi một tiếng: “Quân Bác ca ca, huynh đến cùng đại ca của muội sao? Trận khi nãy lời bao nhiêu? Chia hoa hồng chia hoa hồng, người gặp có phần!”
Lữ Quân Bác quay đầu lại, gặp hai đứa bé sinh đôi dung mạo khác nhau, cười ha ha nói: “Vân Tiêu và Tiểu Vân Hinh cũng đến hội sở chơi à? Sao không đến khu trẻ em lại chạy tới đây cược đua ngựa thế? Nếu bị mẫu phi của hai đứa biết, không đánh m.ô.n.g hai đứa mới lạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-723.html.]
Trong mắt Lữ Quân Bác, hai anh em song sinh này giống với em trai em gái của cậu vậy, cho nên lúc nói chuyện, trong tuỳ ý còn lộ ra chút thân thiết.
“Khó khăn lắm người ta mới được ra ngoài chơi một lần, đừng làm mất hứng thế được không? Quân Bác ca ca!” Chu Vân Hinh chu môi.
DTV
Bên ngoài đều nói Húc vương là cha nghiêm, Húc vương phi là mẹ hiền, thật ra cũng không phải. Từ nhỏ đến lớn, phụ vương chưa từng đụng vào một đầu ngón tay của ba anh em bọn họ... Đương nhiên, phụ vương hoàn toàn không cần ra tay, một ánh mắt đã có thể thu phục rồi. Mẫu phi lại là người có thể nhẫn tâm đánh tay bọn họ. Trong nhà, ngoài đại ca tinh ranh như khỉ, cô bé và nhị ca đều từng bị mẫu phi trừng phat!
“Được, không nói đến cái này nữa! Yên tâm đi, Quân Bác ca ca sẽ không mách lẻo đâu. Nhưng hôm nay Tiểu Tình nói tìm muội chơi, xem ra phải đi không một chuyến rồi.” Tiểu Tình là muội muội của Lữ Quân Bác, lớn hơn hai anh em sinh đôi hai tuổi, tên đầy đủ là Lữ Vũ Tình.
Nghe nói lúc Hạ Uyển Ngưng chuẩn bị sinh, bên ngoài chợt mua to, khi đứa bé ra đời cất âm thanh đầu tiên, bên ngoài lại tạnh mưa, bầu trời quang đãng, cho nên mới có tên này.
Chu Vân Hinh cũng rất thích Tiểu Tình tỷ tỷ tính cách tinh ranh, cười nói: “Trở về tặng tỷ tỷ một cây trâm cài hoa hồng ngọc, xem như quà bồi thường... Đúng rồi, Quân Bác ca ca, huynh còn chưa nói trận trước huynh thắng bao nhiêu đâu!”
“Không nhiều lắm, không nhiều lắm! Chỉ bây nhiêu thôi!” Lữ Quân Bác quơ một bàn tay trước mặt cô bé, còn đắc ý nhướng mày.
“Oa! Quân Bác ca ca thật có tiền! Mượn một chút để tiêu được không?” Trước mặt anh em Lữ gia, Chu Vân Hinh chưa từng xem mình như người ngoài.
Lữ Quân Bác xoa cái đầu nhỏ của cô bé, bắt đầu móc hà bao: “Đại ca muội ra sân, muội còn có thể không mua huynh ấy thắng à? Sao? Tiền thắng được vẫn chưa đủ mua vòng tay thuỷ tinh hả?” Nói xong, bèn lấy hai tấm ngân phiếu năm nghìn lượng ra.
Chu Vân Hinh cũng rút ra một tấm từ trong đó, cười hì hì nói: “Huynh cũng biết đó, tiền tiêu vặt của muội và nhị ca không nhiều lắm, hà bao khá dẹp, không có nhiều tiền đặt cược như thế, đương nhiên tiền thắng cũng có hạn. Vòng tay thuỷ tinh đã đủ rồi, nhưng muội muốn lấy hết cả bộ trang sức thuỷ tinh hồng nhạt luôn. Phụ vương của muội cũng đã nói, thuỷ tinh có phẩm chất như vậy khá hiếm gặp, hơn nữa còn là màu hồng mà muội thích nhất. Quân Bác ca ca, tiền này xem như muội mượn của huynh, trả lại cho huynh nhanh thôi!”
Nói xong, cô bé bèn cược hết năm nghìn lượng bạc này và hơn hai nghìn lượng bạc hai người thắng khi nãy cho con ngựa Đại Uyển số 6 của đại ca. Tỷ lệ thua lỗ của con số năm khi nãy là một lỗ mười, bây giờ thấp hơn một chút, một lỗ năm. Nếu thắng, cô bé sẽ có hơn ba mươi nghìn lượng bạc! Oa ha ha, nháy mắt đã trở nên thật có tiền!! Phiên bản nhỏ trong lòng Chu Vân Hinh đang chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lón.
Trận đua có kết quả, Lữ Quân Bác và Chu Vân Hinh lời đầy túi. Mà Long Thiên Bá đáng thương lại thua sạch bách, hơn tám nghìn lượng bạc đem tới không còn lại một văn tiền nào. Lúc ra ngoài thanh toán, hắn ta quên mất mình còn dẫn theo một đám quần là áo lượt tiêu xài không ít, cộng lại với nhau ra năm nghìn sáu trăm lượng. Long Thiên Bá lúc này thua đến hà bao trống trơn, lấy đâu ra nhiều bạc như thế được? Tên này vẫn cực kỳ lỗ m ãng, đứng ở đó kêu gào: “Chỉ ăn một bữa cơm, tắm rửa một chút, đã đòi năm nghìn sáu trăm lượng? Sao mấy người không đi cướp đi? Hội sở Thiên thượng nhân gian cái gì, ổ cướp thì có! Muốn tiền không có, mạng thì có này!!”
Đa số những người đến hội sở đều là hội viên ở đây, trong nhà không giàu cũng quý, đều biết đây là sản nghiệp của Húc vương, vậy mà lại có người dám gây chuyện trong hội sở? To gan ghê nhỉ! Trong chốc lát, có không ít người dừng chân lại nhìn chằm chằm tên lỗ m ãng này như kẻ ngốc.
Long Thiên Bá còn tưởng rằng mình thành công khơi mào sự bất mãn của mấy vị khách, càng đắc ý hơn.
Quản sự của hội sở là một quan quân lui về từ doanh trại Tây Sơn, thân hình cao lớn khôi ngô, người đầy cơ bắp, trên mặt có một vết sẹo rất dài, nhìn qua khiến người ta rất sợ hãi.
Y vừa đến gần Long Thiên Bá, con hàng kia đã sợ đến kêu to: “Làm gì đấy? Còn muốn đánh người hả? Ta cho ngươi biết, lúc ta ra ngoài, người trong nhà ta đều biết ta đến đây đấy, nếu ngươi giam lỏng ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!!”
Quản sự hội sở vội đứng lại không đến gần hắn ta nữa, còn hoà nhã nói: “Vị khách này, ngài bình tĩnh trước. Không ai muốn đánh ngài, càng không ai muốn giam lỏng bức cung gì ngài. Ngài có nghi ngờ gì về chi phí thì cứ nói ra. Hội sở bọn ta niêm yết giá công khai, chú trọng trung thực uy tín, sẽ không lừa gạt bất kỳ khách hàng nào.”
Long Thiên Bá lắc hoá đơn trong tay, lớn tiếng ồn ào: “Ông đây chỉ ăn có mấy món với tắm nước nóng thôi, thế mà tính hơn năm nghìn lượng? Đồ ăn của các ngươi làm từ vàng sao? Hay là... nước nóng của nhà các ngươi có pha bạc?”
Nghe thấy lời của hắn ta, mấy người khách có mặt đang nín cười lập tức cười to ra tiếng: Nước tắm rửa bằng bạc đun chảy, ngươi dám tắm à?
Nghe thấy tiếng cười, Long Thiên Bá càng dũng cảm hơn. Hắn ta ưỡn thẳng ngực, đẩu ngẩng cao, tỏ vẻ cực kỳ oai phong. Hắn ta đâu có biết, tất cả vẻ đắc ý vênh váo của hắn ta chỉ là cực kỳ ngu ngốc trong mắt người khác thôi!
Quản sự của hội sở nhận lấy hoá đơn trong tay hắn ta nhìn một lượt, nở nụ cười không rõ hàm ý: “Cuối cùng hội quán của bọn ta có phải ý tiệm lớn bắt nạt khách hay không, tại hạ sẽ đọc ra các khoản tiêu phí của ngài, để mọi người phán xét nhé!”