Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 715
Cập nhật lúc: 2024-10-29 21:16:08
Lượt xem: 24
"Vậy...!ngươi có biết vì sao ta sinh sớm không? Lần này sinh non không biết có ảnh hưởng xấu gì đến đứa nhỏ không?” Tuy nó chưa chào đời nhưng trong lòng người mẹ như nàng rất lo lắng cho sức khỏe của con.[Dưa chín thì rụng cuống, đây là quy luật tự nhiên! Đã nói với ngươi rồi đứa nhỏ rất khỏe mạnh, ngươi đừng nghĩ nhiều tự mình dọa mình nữa!] Tiểu Bổ Thiên Thạch trừng nàng.Dư Tiểu Thảo nghe nó nói vậy thì yên tâm.
Nhưng mà nàng vẫn lẩm bẩm trong lòng: Người ta đều mang thai mười tháng mới sinh, sao đến lượt nàng còn chưa đầy tám tháng đã muốn rụng cuống thế này?Có “Thuốc giảm đau” Tiểu Bổ Thiên Thạch ở bên cạnh, khoảng thời gian tiếp theo Tiểu Thảo không phải chịu đau mấy.
Vì không muốn đám ma ma và nha hoàn ở bên ngoài nghi ngờ, thỉnh thoảng nàng lại rên vài tiếng cho ra dáng.Chu Tuấn Dương quỳ một chân bên mép giường, nắm tay vợ mình, mồ hôi trên mặt còn nhiều hơn người sắp sinh là Tiểu Thảo nữa.
Thỉnh thoảng hắn lại rống lên với bên ngoài: “Bà mụ đâu, sao còn chưa đến? Các ngươi chậm như rùa thế?”Bà mụ đã tìm tốt từ sớm, chỉ chờ đến tháng Năm sẽ đến phủ chuẩn bị cho bất cứ lúc nào Tiểu Thảo sinh.
Ai ngờ vương phi lại sinh sớm.
Cũng may hôm nay bà mụ nổi tiếng khắp Kinh thành này không bị nhà nào mời đi, nếu không thì đúng là quá gay!!Bà mụ đã hơn năm mươi, gần như là bị Hầu Hiểu Lượng cũng đến.
Cũng hết cách, bà ta già rồi đi đường quá tốn sức, Hầu Hiểu Lượng sợ chủ tử không chờ được nên đa số thời gian đều là nữa kéo nửa vác người đến.
Tuy là vậy gã ta vẫn bị chủ tử hét: “Ngươi là ốc sên hay rùa đen? Đón người cũng chậm như vậy!"Hầu Hiểu Lượng rất oan: Gã ta phóng như bay đến thành Bắc, không nói câu nào đã kéo bà mụ đến đây, suýt nữa bị người ta coi là thổ phỉ muốn báo quan.
Đây là tốc độ nhanh nhất rồi được không? Đổi lại là người khác chưa chắc có thể nhanh bằng gã ta.May là có Ngô Đồng an ủi gã ta: “Vương gia chỉ là quá thương vương phi thôi.
Dù huynh bay qua đón người vương gia vẫn sẽ cảm thấy huynh chậm, dù là ai đi đều sẽ bị phê bình.
Uống ly nước lê tuyết nhuận họng, nhìn xem đầu huynh đầy mồ hôi này!”Hầu Hiểu Lượng cúi đầu để Ngô Đồng lau mồ hội cho, hưởng thụ sự dịu dàng hiếm có của vợ sắp cưới.
Gã ta vốn định tháng Hai tháng Ba đầu xuân sẽ cưới, nhưng Ngô Đồng nhất quyết phải chờ chủ tử sinh xong, ở cữ xong mới yên tâm gả đi.
Vì thế mà ngày cưới chuyển sang mùa thu năm nay.Hầu Hiểu Lượng và Ngô Đồng đã bàn bạc kĩ, sau khi cưới Ngô Đồng đồng ý ở nhà hưởng phúc thì ở mà muốn trở lại bên cạnh chủ tử thì tùy ý nàng ta, gã ta tôn trọng ý kiến của nàng ta.
Ngô Đồng thì muốn chờ đến lúc mấy nha hoàn mới thành thạo công việc sẽ chuyên tâm quản lý việc nhà, giúp chồng dạy con.“Oa.” Tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh vang lên đánh dấu sự chào đời của thế tử phủ Húc Vương.
HầuHiểu Lượng còn chưa uống xong cốc nước lê tuyết, ngây ngốc nhìn Ngô Đồng ngơ ngác hỏi: “Nhanh như vậy đã sinh rồi sao? Bà mụ vừa mới đi vào..”“Suỵt, đừng để vương gia nghe tiếng nếu không ngài ném huynh ra Tây Sơn đại doanh huấn luyện dã chiến nửa năm đấy!” Ngô Đồng đi về phía phòng sinh, lại nhìn thoáng qua vương gia còn đang sốt ruột đi qua đi lại.
Lúc này trong lòng vương gia nhất định cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, huynh dám nói “Nhanh” trước mặt ngài xem?Cửa phòng sinh mở ra, Mai Hương bưng một chậu m.á.u loãng chói mắt đi ra, Chu Tuấn Dương hoảng hốt: “Sao lại nhiều m.á.u như vậy? Vương phi không sao chứ?”Mai Hương mỉm cười chúc mừng hắn: “Chúc mừng vương gia, vương phi sinh một tiểu thế tử, mẹ tròn con vuông...!Ôi ôi ôi! Bây giờ ngài không thể vào, bên trong phải thu dọn sạch sẽ mới có thể để ngài vào.
Ngài yên tâm đi, vương phi vẫn khỏe!”Lý ma ma ôm một đứa nhỏ ra ngoài vui mừng phấn khởi nói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia! Tiểu thế tử hai cân chín lạng, khóc rất to, không hề giống sinh non chút nào.
Ngài nhìn đi, mắt to mũi cao, lớn lên nhất định là một tiểu tử tuấn tú.”Chu Tuấn Dương ngó sang, nhìn thế nào cũng không nhìn ra khuôn mặt nhăn nheo đỏ hồng như khỉ con này “Đẹp” ở đâu.
Hắn thầm nói trong lòng “Quá xấu!” Ngoài miệng lại nói: “Con trai tuấn tú làm gì? Lãng phí!”Lý ma ma đột nhiên nhớ đến vị này ghét nhất người khác nói hắn đẹp nên vội lái sang chuyện khác: “Vương gia, ngài có muốn ôm tiểu thế tử không?”“Khụ...!là trưởng tử, tương lai phải kế thừa nghiệp cha, không thể chiều nó.” Em bé yếu yếu mềm mềm lại còn nhỏ xíu, Chu Tuấn Dương không thừa nhận là sợ bản thân không khống chế được lực tay tổn thương đến đứa nhỏ vợ yêu vất vả sinh ra này, dứt khoát giả vờ thành hình tượng “Người cha nghiêm khắc”.Lý ma ma thầm nghĩ: Tiểu thế tử vừa sinh ra thì đã biết gì đâu, ôm một lát là nuông chiều? Nhưng mà chủ tử nói gì nô tài cũng không dám phản đối nên chỉ có thể phụ họa “Dạ”.Bà mụ đi ra, báo cho mọi người có thể vào phòng sinh.Bà ta còn chưa nói hết câu thì một bóng người đã vụt qua người bà ta, vòng qua bình phong tiến vào phòng trong.
Bà mụ lắp bắp nói: “Đó...!đó là...!vương gia??” Ngô Đồng vội vàng đưa cho bà ta một túi gấm, cười nói: “May mà có Lưu đại nương! Hôm nay bà vất vả rồi!”Bà mụ sờ sờ túi gấm, bên trong nhẹ không, hiển nhiên không phải vàng bạc hoa quả gì đó, lại nghĩ đến sản nghiệp của vương phi, chắc chắn sẽ không keo kiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-715.html.]
Lưu đại nương lập tức cười tươi như hoa, khách khí nói: “Vương phi là người có phúc, tiểu thế tử cũng hiếu thuận, trước nay ta chưa từng đỡ đẻ trường hợp nào thuận lợi thế này! Vương phi và tiểu thế tử nhất định phúc phận lâu dài...”“Cảm ơn lời chúc phúc của bà, hộp điểm tâm này bà cầm về cho cháu ăn đi.
Diêu Hoàng, đưa Lưu đại nương về.” Ngô Đồng rất lễ phép đưa một hộp giấy cho bà ta.Lưu đại nương cười ngoác miệng, ai mà không biết tài làm điểm tâm của Húc vương phi nổi danh thiên hạ.
Nghe nói tiện tay tìm một thuộc hạ dưới trướng nàng cũng có thể làm được điểm tâm thơm ngon không kém gì bất cứ cửa hàng nào.
Bà ra liên tục nói cảm ơn: “Chao ôi, cô nương thật có lòng.
Vậy thì ta đây mặt dày xin nhận.”Lên xe ngựa, bà ta gấp không chờ nối mở hộp giấy ra, lấy một miếng bánh kem nhỏ tinh xảo nhét vào miệng.
DTV
Điểm tâm vào miệng là tan, hương thơm mê người bùng nổ trong miệng khiến Lưu đại nương cảm giác mình đang bay bay, như mê như say.
Lưu đại nương sợ bản thân không kiềm chế được cám dỗ ăn sạch cả hộp điểm tâm nên vội vàng đóng hộp lại.Chép miệng vài cái, bà ta lại lấy ra túi gấm phủ Húc vương đưa cho từ trong tay áo, đúng như bà ta dự đoán, là một tờ ngân phiếu một trăm lượng! Hàng năm đỡ đẻ cho các phu nhân quyền quý không phải không thu được quà đỡ đẻ nặng tay thế này, nhưng mà hôm nay lại khác.
Vào phòng sinh khoảng nửa giờ, mọi chuyện thuận lợi trôi chảy, kiếm một trăm lưỡng dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa hộp điểm tâm nay ở trong “Cửa hàng điểm tâm Kim An” ít cũng tốn hơn mười lượng bạc.Không nói đến việc sau khi Lưu đại nương về nhà, người nhà bà ta trân trọng hộp điểm tâm này đến đâu.
Nói Chu Tuấn Dương vậy, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của vợ mình, nhìn không chớp mắt, chỉ sợ nàng bỏ hắn đi trong nháy mắt.Rất nhiều người trong Kinh thành đều lén lút truyền nhau Húc vương phi là tiên nữ hạ phàm.
Chu Tuấn Dương được chứng kiến năng lực thần kỳ của nàng sao lại không nghĩ là vậy đây? Chỉ là không ai biết được hắn lo lắng đến mức nào.
Húc vương không gì không làm được trong mắt người đời đương nhiên cũng có lúc sợ.
Đúng vậy, hắn sợ! Sợ ngày nào đó hắn không biết vợ yêu sẽ trở về thế giới của nàng, để lại hắn một mình trên đời.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt trên giường, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, chỉ sợ vừa buông ra nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Hắn lại nhìn sang bên cạnh nàng, trong cái bọc nho nhỏ là con trai của hắn và nàng! Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo hồng hồng, xấu đến mức không nỡ nhìn nhưng lòng hắn vẫn rất mềm mại.Nàng từng nói, đứa nhỏ là kết tinh tình yêu, là chứng nhân tình cảm của hai người, là người kéo dài huyết mạch cho hai người.
Được rồi, hắn đã quyết định, xấu thì xấu, dù sao cũng là vợ hắn sinh, hắn không chê.Sau này lớn lên, thế tử kế thừa vẻ đẹp của cha mẹ, được mọi người trong Kinh thành gọi là “Thiếu niên đẹp nhất Kinh thành”.
Cậu không biết lúc mình mới sinh ra từng bị phụ vương “Chê” xấu đến mức trời đất bất dung.Lúc Dư Tiểu Thảo tỉnh lại, mẹ ruột, mẹ nuôi, mẹ chồng và Triệu bá mẹ nhận được tin tức đã có mặt ở phủ Húc vương.Nói là đến thăm nàng chứ họ đều vây quanh Tiểu Đậu Đinh mới sinh này, một động tác nhỏ của đứa nhỏ cũng có thể khiến bọn họ nói hơn nửa buổi.
Dư Tiểu Thảo bày tỏ, nàng đang ghen!Tĩnh vương phi ôm Húc vương Thế tử nhỏ như khỉ con, vui vẻ nói: “Nhìn xem, mọi người mau nhìn xem! Đôi mắt này, cái mũi này...!giống y đúc cha nó khi còn nhỏ, khỏi nói lớn lên đẹp trai bao nhiêu!”Người đầu tiên phát hiện nàng tỉnh lại là Chu Tuấn Dương, hắn còn đang đút nước đường đỏ cho vợ.
Nghe mẫu phi mình nói vậy hắn bĩu môi: Mẫu phi đúng là mở to mắt nói mò, rõ ràng là tiểu tử này xấu như ngựa, lại còn nói nó đẹp như hắn.
Hắn mà trông như vậy thì cô vợ nhan khống của hắn còn mê hắn sao?Phòng phu nhân cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy! Nhìn làn da này đi, nhất định là di truyền từ mẹ nó, vừa mịn vừa trắng!”Tướng quân phu nhân, ngài có thể thành thật chú không? Tên nhóc này da mặt hồng hồng, lại còn nhăn nheo, ngài nhìn kiểu gì ra trắng nõn mịn màng? Kém xa da vợ hắn!“Bà thông gia, để ta ôm một cái!” Nếu không phải Liễu thị ngại thân phận Tĩnh vương phi thì bà ấy đã sớm ôm đứa nhỏ rồi.
Bé con chuyển từ tay bà nội sang bà ngoại hình như không vui vì bị quấy rầy giấc ngủ, nó nhăn mày, hơi hé mắt rồi lại tiếp tục ngủ.“Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là tốt tính.” Triệu bá mẫu ở bên cạnh đánh giá.Tĩnh vương phi lập tức tiếp lời: “Còn không phải sao! Lý ma ma nói đứa nhỏ ngày ngoài lúc sinh ra bị vỗ m.ô.n.g khóc hai tiếng thì thời gian khác đa số đều im lặng.”“Đứa trẻ ngoan dễ nuôi! Thảo Nhi nhà chúng ta thật có phúc.” Liễu thị sờ mặt đứa nhỏ, càng nhìn càng yêu..