Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 632
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:26:11
Lượt xem: 13
Tên để râu thở mạnh không phục nói: “Thiên sư, thiên sư! Đại vương bị tên đó mê hoặc rồi, tin vào chuyện hoang đường Trường sinh bất lão của gã!! Một tiểu nha đầu nhãi ranh mười mấy tuổi thì biết được thuật trường sinh bất lão gì chứ? Ta thấy, cái tên thiên sư đó không biết chui từ xó xỉnh nào ra, không đáng tin cậy chút nào!”
“Lão Nhị, ăn nói cẩn thận!!” Người nói chuyện là một người trung niên ăn mặc như thư sinh, dáng vẻ lịch sự. Nhưng mà sự xảo trá thi thoảng lại lóe lên ở đáy mắt gã đã phá hỏng hình tượng văn nhã của gã.
“Đại ca, ta đã nghe ngóng được trong số đám người trong quán trọ này có một Quận vương, hai trai hai gái còn lại đều là con nhà quan to. Nhìn tướng mạo thì đều không phải mục tiêu lần này của chúng ta, nên không cần hành động thiếu suy nghĩ, tránh rứt dây động rừng!” Người mặt sẹo nhìn về phía trung niên thư sinh, trầm giọng nói.
Tên để râu vừa nghe vậy thì sáng mắt lên: “Con em nhà quan? Bọn chúng ra ngoài nhất định mang theo không ít bạc, chúng ta làm một vố, những ngày tiếp theo không cần lo phí nhậu nhẹt nữa rồi!”
Người mặt sẹo trừng mắt nhìn gã ta nói: “Ngươi làm đạo tặc đến nghiện à? Ngươi nghĩ đám thị vệ bên cạnh bọn chúng ăn chay à? Xe ngựa của Quận chúa gì đó kia đóng quân ở ngoài trấn cách đây không xa, bên này gây lớn chuyện chẳng lẽ bên đó không phát hiện ra? Có khi trong trấn này đã có thám tử do bọn họ phái đến rồi. Không cần gây thêm rắc rối không cần thiết!”
Tên để râu bĩu môi nói: “Lão Tam, ngươi sống ở trung nguyên mấy năm, không những nói toàn lời văn thơ mà lá gan cũng nhỏ đi rồi! Theo ta thấy ngày mai chờ mấy người này ra khỏi trấn rồi bảo các anh em bọc đánh, g.i.ế.c người cướp của, chờ đội ngũ của Quận chúa kia tới chúng ta đã sớm chạy xa rồi!”
Trung niên thư sinh đúng là có hơi động tâm nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm: “Chuyện chính quan trọng! Những việc khác tạm thời không nhắc đến!”
Tiểu Bổ Thiên Thạch ở trong bóng tối nghe rất lâu, thấy mấy tên ngoại tộc này không nhắc lại chuyện ra tay với chủ nhân mình nữa lại nghe thêm một lát, sau khi nghe được tin tức nó muốn thì xoay người, im hơi lặng tiếng rời đi.
Mấy tên ngoại tộc này nhất định không ngờ đến kế hoạch chu đáo mà bọn chúng nghĩ ra đã vô thanh vô thức lộ ra ngoài. Sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch trở về đã nói nguyên si những gì nó nghe được cho Tiểu Thảo. Đúng như nàng dự đoán, đối phương xếp mai phục mấy nghìn người ngựa ở sườn núi Dã Lang, chờ xe ngựa của “Kim An Quận chúa” tự chui đầu vào lưới! Dư Tiểu Thảo biết trong trấn này có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, bọn họ không tiện ra khỏi thành nên viết một tờ giấy để Tiểu Bổ Thiên Thạch ngậm ra ngoài báo tin.
[Bản thần thạch đâu phải chó, tại sao phải ngậm giấy? Quá ngu xuẩn!] Tiểu Bổ Thiên Thạch cầu nhàu.
“Hay là ngươi định làm bồ câu đưa thư, buộc giấy vào đuôi ngươi?” Dư Tiểu Thảo hỏi ngược một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-632.html.]
Tiểu Bổ Thiên Thạch tưởng tượng cái đuôi nhỏ xinh đẹp của mình bị buộc một tờ giấy nhìn có bao nhiêu ngu ngốc, còn không bằng ngậm cho nhanh. Hừ hừ, nó khó chịu ngậm tờ giấy nhảy ra khỏi cửa sổ, im hơi lặng tiếng chìm vào trong bóng tối.
Nếu tối nay mấy tên ngoại tộc kia không có ý định ra tay thì Tiểu Thảo cũng yên tâm đi ngủ. Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau khi rửa mặt thì thấy Hạ Uyển Ngưng mắt gấu trúc thẫn thờ bước ra khỏi phòng.
“Sao vậy? Tối qua đi trộm kim chỉ nhà người ta à?” Dư Tiểu Thảo nổi ý xấu trêu chọc nàng ta.
“Đừng nói nữa! Không phải hôm qua muội nói trong trấn có rất nhiều người ngoại tộc có ý xấu sao? Tỷ ấy cả đêm không ngủ ngon, lăn qua lăn lại ở trên giường, trằn trọc đến hơn nửa đêm! Không phải tỷ tự cho rằng bản thân tài cao gan to sao? Sao lại bị dọa sợ rồi?” Viên Tuyết Diễm cũng góp lời hỏi bạn thân.
Hạ Uyển Ngưng thẳng thắn nói: “Ta biết võ công, có kẻ gian xuất hiện còn có thể đánh vài chiêu, chống đỡ đến khi thị vệ đến cứu viện. Không phải ta lo cho muội sao? Một nữ tử yếu đuối, ta dẫn muội ra ngoài thì có trách nhiệm dẫn muội bình an quay về. Tối hôm qua ta không ngủ vì nói sao thì cũng cần có người tỉnh táo gác đêm phải không? Ôi... ta buồn ngủ c.h.ế.t mất. Có lẽ hôm nay ta có thể ngủ trên lưng ngựa luôn!”
Dư Tiểu Thảo hơi áy náy nói: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, lẽ ra nên để Xuân Hoa hoặc Thu Thực qua bảo vệ hai người!”
“Không cần! Trong số tỳ nữ ta dẫn theo có hai người biết võ. Tuy không bằng Xuân Hoa Thu Thực nhưng mười ta cũng không phải đối thủ của bọn họ. Mục tiêu của kẻ địch là muội, Xuân Hoa Thu Thực vẫn nên ở lại bên cạnh muội thì ổn hơn.” Hạ Uyển Ngưng lại ngáp một cái, dụi mắt thờ ơ nói.
DTV
Mọi người đang nói chuyện thì anh em Ninh gia cũng đi ra, nhìn qua hai anh em tinh thần không tệ, Ninh Đông Hoan rất có tinh thần, thấy các nàng thì nói: “Đi, cùng đi nếm thử mấy món ăn sáng đặc sắc của nơi này đi. Tam gia ta đã sớm nghe ngóng xong, cách đây không xa có một cửa hàng thịt lừa nướng và trà hạnh nhân hương vị không tồi.”
Đoàn người vừa nói chuyện vừa rời khỏi quán trọ. Dư Tiểu Thảo nhạy bén phát hiện có một ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm bọn họ. Nàng khẽ nhìn sang, một người cằm đầy râu thỉnh thoảng lại liếc nhìn bọn họ như nhìn miếng thịt béo bở, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa đầy dữ tợn.
Dư Tiểu Thảo nghĩ đến tin tức Tiểu Bổ Thiên Thạch báo cho nàng, không nhịn được nhíu mày. Không lẽ tên mặt râu này còn không buông tha ý định ra tay với bọn họ? Tiểu Thảo thầm đề phòng.
Lúc ăn bữa sáng Dư Tiểu Thảo nói suy đoán của mình với Ninh Đông Lan để y đề phòng sẵn. Trong lúc thu thập đồ đạc trong phòng, Dư Tiểu Thảo cố ý để lộ tiền tài trước mặt gã ta - một túi đầy tiền rơi xuống đất, để lộ ra mấy lá vàng sáng chói. Nàng rõ ràng cảm nhận được hô hấp của gã ta trở nên nhanh hơn, sự tham lam trong đáy mắt càng nhiều hơn. Ha! Mồi đã thả ra, không sợ ba ba không chui vào rọ!