Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:33:35
Lượt xem: 46
V ừa nghe Tiểu Mai không phải người hầu theo cạnh tiểu thư, cảm giác nguy cơ trong lòng Anh Đào cũng giảm xuống, nàng ta lau nước mắt trên mặt hỏi: “Tiểu thư, tên của Tiểu Mai là người đặt sao? Tên cũng có một chữ mộc ở bên cạnh!”Lúc đám Anh Đào được lên làm đại nha hoàn đều mời tiểu thư đặt tên.
Dư Tiểu Thảo cảm thấy tên của nàng là một cây cỏ ngoan cường bất khuất nên lấy luôn tên thực vật đặt tên cho nha hoàn của mình, lần lượt là: Anh Đào, Tỳ Ba, Dương Liễu và Ngô Đồng, hai loại quả và hai loại cây.
Mà hình như mỗi tên đều cao lớn hơn cỏ nhỏ nhiều...Dư Tiểu Thảo bác bỏ suy đoán của nàng ta: “Không phải, nàng ta vốn tên là Tiểu Mai...!Hai người các ngươi ngồi xe ngựa lâu như vậy cũng mệt rồi phải không! Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngày mai ngày kia sẽ bận rộn lắm đó!”Giọng nói giòn tan của Dương Liễu vang lên: “Tiểu thư muốn bọn nô tỳ giúp nấu đồ kho sao? Tuy rằng lúc ở phủ tướng quân, nô tỳ có cùng tiểu thư học nấu mấy món ăn nhưng tay nghề của nô tỳ còn kém xa người.
Nhưng mà nô tỳ sẽ chăm chỉ và cố gắng học tập!”Anh Đào hình như đang giằng co với Tiểu Mai, nhìn người ta chằm chằm giống như một con nhím nhỏ hiếu chiến vậy.
Nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nô tỳ không biết gì về nấu nướng, chuyện nhà bếp nô tỳ cũng không tham gia.
Bình thường nô tỳ phụ trách tiền tiêu mỗi tháng và quần áo bốn mùa của tiểu thư, mấy thứ sổ sách không làm khó được nô tỳ.
Nô tỳ xin đến giúp cửa hàng dưa muối!”Ngay từ đầu Dư Tiểu Thảo đã không để chuyện này ở trong lòng, nàng cảm thấy Tiểu Mai là người mới, để Anh Đào giúp đỡ cũng không tệ nên đã đồng ý yêu cầu của Anh Đào.Trước giờ cơm tối là thời gian hai tiệm đồ ăn Dư Ký bán chạy nhất.
Có mẹ của Tiểu Mai giúp đỡ trông coi bốn cái bếp nên Dư Thải Phượng cũng đỡ vất vả hơn.
Nàng ấy thấy Lưu Yến Nhi bận túi bụi ở ngoài tiệm nên cũng đến đó giúp đỡ.Tuy việc làm ăn của cửa hàng dưa muối không tốt như tiệm đồ kho nhưng người đến mua dựa muối cũng rất đông.
Cái này một phần tư cân, cái kia nửa cân, lúc mới đầu Tiểu Mai có hơi rối nhưng sau đó đã quen dần với việc cân đồ ăn, tính toán cũng thành thạo hơn nhiều.Nhưng mà bên cạnh lại có người phá rối, luôn chờ lúc cô nàng sắp tính ra kết quả thì nói ra số tiền.
Người này chính là Anh Đào.Dự định của Dư Tiểu Thảo là để cho Hoàng Tiểu Mai rèn luyện mấy ngày, để nàng ta có thể lo được việc làm ăn của cửa hàng dưa muối để nàng buông tay thì thôi.
Nên vừa nãy vẫn luôn quan sát khả năng tính toán của nàng ta.
Tuy là Hoàng Tiểu Mai tính nhẩm hơi kém chút, nhưng rất thành thạo việc tính bảng, hơn nữa rất ít khi xảy ra sai sót.
Xem nàng ta tính toán một lúc Dư Tiểu Thảo đã rời khỏi tiệm đi làm việc khác.Nhưng mà nha đầu Anh Đào này hình như đang cố tình làm khó Hoàng Tiểu Mai, ỷ vào mình được tiểu thư dạy học tính nhẩm mấy ngày nên luôn không cho nàng ta cơ hội tính toán.
Sau vài lần, Hoàng Tiểu Mai cũng rất giận.
Nàng ta đã nhận ra, nha hoàn ăn mặc còn cầu kì hơn tiểu thư này đang nhắm vào mình mà!“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Nhân lúc trong cửa hàng không có khách, Hoàng Tiểu Mai xoay người nhìn Anh Đào, có vẻ tức giận hỏi nàng ta.Vẻ mặt Anh Đào đầy vô tội: “Ta thế nào? Ta được tiểu thư đồng ý đến cửa hàng giúp đỡ mà! Ngươi tính toán chậm, trong cửa hàng lại có nhiều người, ta giúp ngươi tính là sai à?”“Nếu như ngươi thật lòng muốn giúp đỡ thì có thể giúp cân đồ ăn, thu tiền...!Ta thừa nhận mình tính không nhanh bằng ngươi, nhưng dù sao ta cũng mới tiếp xúc với công việc này, cần cù bù thông minh, đạo lý quen tay hay việc ngươi có hiểu không đó?” Hoàng Tiểu Mai suýt chút nữa không nhịn được muốn cào rách bộ mặt đang giả vờ của Anh Đào.
Nàng ta cố ý, nhất định là cố ý!Anh Đào nhíu mày, dường như Tiểu Mai càng giận thì nàng ta lại càng vui, nàng ta hơi kiêu ngạo nói: “Xin lỗi, tỷ tỷ không mang quần áo đến.
Quần áo trên người ta là do kim thu phủ mới làm xong, nếu như làm dơ thì sau này đi ra ngoài với tiểu thư chẳng phải là làm mất mặt người sao? Cho nên ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, lại cảm thấy đứng không không làm gì thì ngại quá nên mới mở miệng giúp người tính toán một chút.
Ai biết ngươi không cảm ơn ta thì thôi chứ! Đúng là làm ơn mắc oán!”Nói về cãi võ mồm thì Hoàng Tiểu Mai sao có thể là đối thủ của Anh Đào chứ? Nhất thời cô nàng giận đến đỏ bừng mặt, hốc mắt long lanh nước mắt lại kiên cường cắn chặt răng, nổi giận đừng đùng trừng mắt nhìn Anh Đào.Anh Đào giả vờ kinh ngạc dùng khăn tay che miệng nói: “Ai nha! Ta có lòng tốt giúp đỡ ngươi mà lại đắc tội ngươi rồi sao? Ngươi sẽ không đi tố cáo trước mặt tiểu thư đấy chứ? Tuy thời gian ta hầu hạ tiểu thư không dài nhưng vẫn tốt hơn loại mới được mua về còn chưa biết gì như ngươi nhiều.
Quy củ của nha hoàn cũng biết nhiều hơn ngươi! Ngươi nói xem tiểu thư nàng sẽ tin lời ngươi nói hay tin ta đây?”“Ai đúng thì ta tin người đó!” Dư Tiểu Thảo và Dương Liễu nâng một cái bình lớn đi vào, có vẻ hơi khó khăn, là đổi cái bình khác đựng đậu hũ cay.
Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt của hai người trong cửa hàng, từ tốn nói một câu.Dương Liễu nhìn Anh Đào, vẻ mặt “Ngươi lại gây chuyện gì rồi?”.Anh Đào thầm trợn mắt nhìn nàng ta, cười nói với Dư Tiểu Thảo: “Tiểu thư, nô tỳ giúp Tiểu Mai muội muội tính toán, có lẽ là do muội ấy sợ bị ta đoạt công lao nên không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-367.html.]
Tiểu thư, nô tỳ tranh luận với muội ấy vài câu đã khiến muội ấy uất ức phát khóc.
Xin người trách phạt!”Hoàng Tiểu Mai phập phồng n.g.ự.c mấy cái, cao giọng nói: “Không phải thế! Tiểu thư để ta luyện tập tính toán nhiều hơn, nàng ta ỷ vào bản thân tính nhẩm giỏi mà luôn nói ra đáp án ngay khi ta sắp tính ra! Nàng ta cố ý!”Vẻ mặt Anh Đào tràn đầy kinh ngạc nói: “Ai nha! Vừa nãy là ta thấy có nhiều khách hàng, sợ bọn họ chờ lâu nên mới giúp ngươi tính, thật sự không có ý khác! Hơn nữa ngươi không nói thì làm sao ta biết tiểu thư đang đào tạo khả năng tính toán cho ngươi chứ?” Trên mặt còn treo biểu cảm “Sao ngươi không nói sớm một chút”.Dư Tiểu Thảo có vẻ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Anh Đào nói: “Ngày thường ngươi thoải mái hào phóng, sao hôm nay lại cứ so đo với Tiểu Mai thế?”Anh Đào nghe thấy vậy thì hốc mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu thư, có phải vì người có thêm người mới nên không cần nô tỳ nữa phải không?”“Sao ngươi lại nghĩ thế? Không phải ta đã nói rồi sao? Tương lai Tiểu Mai sẽ chuyên môn phụ trách cửa hàng dưa muối, không hề có xung đột lợi ích nào với ngươi còn gì? Anh Đào, ngươi và đám Dương Liễu bốn người đều là đại nha hoàn thiếp thân ta tự chọn! Thế nào gọi là “thiếp thân”? Là sau này ta đi đến đâu các ngươi theo đến đó! Ngươi và Tiểu Mai, một người phụ trách cuộc sống thường ngày của ta, một người giúp việc làm ăn cho nhà ta, mỗi người một phận, có gì mà phải tranh sủng chứ?”Tuy cơ thể này của Dư Tiểu Thảo còn chưa đến mười hai tuổi nhưng linh hồn bên trong đã hơn ba mươi rồi, sao mà không nhìn thấu tâm tư của tiểu nha đầu mười mấy tuổi như Anh Đào chứ?Nghe tiểu thư nói vậy mặt Anh Đào hơi đỏ lên, nàng ta đỏ mặt ngại ngùng nhìn Hoàng Tiểu Mai, cúi đầu nói nhẹ: “Tiểu Mai, vừa nãy là ta không đúng! Chờ lát nữa có khách đến ngươi chỉ cần phụ trách tính toán và thu tiền thôi, việc cân đồ ăn cứ để ta!”Hoàng Tiểu Mai cũng không phải loại người được nước thì sẽ không tha cho người khác, cuối cùng nàng ta cũng hiểu rõ nguyên nhân hôm nay Anh Đào đối xử với nàng ta như vậy, là sợ bị nàng ta đoạt sủng.
Hoàng Tiểu Mai nhanh nhảu cười nói: “Thật ra cũng không có gì đâu! Nếu như không bận thì Anh Đào tỷ ở cạnh xem ta tính toán có đúng hay không đi.
Nếu như bận thì giúp ta thu tiền rồi trả tiền lẻ cho khách.
Quần áo của tỷ đẹp như vậy nếu như bị anh nước tương thì có giặt cũng không sạch đâu!”Anh Đào lắc đầu nói: “Không sao! Tiểu thư loại áo khoác biểu tiểu thư mặc có còn hay không, nô tỳ mặc nó giúp đỡ vậy.
Lần này là thật lòng!”Cửa hàng đã đủ người làm rồi nên Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Nhưng dưới yêu cầu tha thiết của Dương Liễu, nàng lại đến phòng bếp trong tiền viện hướng dẫn đại nha hoàn ham học hỏi này nấu mấy món ăn ngon sở trường.
Buổi tối, đồ ăn trên bàn ăn của chủ tớ Dư gia phong phú hơn rất nhiều.Sẩm tối ngày thứ hai, Dư Tiểu Thảo lấy ra gà vịt đã sơ chế từ trong hầm băng ra, rã đông rồi ướp nguyên một đêm.
Buổi sáng hôm sau là sinh nhật của Tri phủ phu nhân, nàng đặc biệt dậy thật sớm rồi chỉ huy hai nha đầu chuẩn bị nguyên liệu làm bánh kem đào chúc thọ.Đúng vậy, nàng chuẩn bị cho mỗi bàn thọ yến một chiếc bánh kem đào làm món điểm tâm.
Còn kéo cả cô phụ Lưu Hổ và biểu ca Lưu Tuấn Bình sang giúp đỡ.
Hết cách rồi, để ba nữ nhân đánh bơ thì cánh tay sẽ mỏi c.h.ế.t mất.Mùa hè và mùa thu, khoảng thời gian rảnh rỗi trong ngày mùa, Dư Tiểu Thảo đã làm không ít mứt đào, mứt dâu tây, siro hoa hồng, siro dâu làm đồ ăn vặt.
Lúc đến Phủ thành cũng mang theo không ít để nấu món ngon.
Lần này đã dùng đến thật rồi.Bánh ngọt nướng thành hình tròn đáy rộng đỉnh hẹp, dùng d.a.o cắt ngang thành miếng mỏng dày khoảng hai ngón tay, trên mỗi miếng bánh đều xếp một lớp đào và dâu tây, trát kem ở bên ngoài để biến nó thành hình quả đào, hơn nữa trên đỉnh mỗi quả đào đều quét siro hoa hồng hoặc siro dâu.
Phía dưới quả đào là bơ đã được rau cải bó xôi nhuộm thành màu xanh, nặn thành hình lá đào.
Một quả đào vừa ngon vừa đẹp đã hoàn thành.Trong hậu viện của Tri phủ nha môn, các vị khách đang cười đùa nói chuyện.
DTV
Đúng lúc Tri phủ đại nhân mời tất cả khách mời ngồi xuống, chuẩn bị khai tiệc thì quản sự trong phủ vội vội vàng vàng đi đến, ghé vào tai Tri phủ đại nhân nói mấy câu.Ánh mắt Tri phủ đại nhân lập tức sáng lên, nụ cười trên mặt càng tươi thêm vài phần.
Ông dặn dò quản sự mấy câu rồi đứng lên nói với mọi người: “Lão phu vốn muốn tổ chức tiệc sinh nhật của phu nhân ở Trân Tu Lâu, mời các vị bằng hữu thân thích đến ăn chơi thỏa thích một phen.
Ai ngờ Trân Tu Lâu làm ăn quá tốt, thực sự không dành ra nhiều bàn như vậy được.
Lão phu cảm thấy rất đáng tiếc, đúng là chiêu đãi không chu toàn.”Dù là khách nam hay khách nữ bị ngăn cách bởi mấy tấm bình phong đều rối rít đáp lời, nói Tri phủ đại nhân quá khách khí.Nụ cười trên mặt Trữ tri phủ lại không hề giảm, ông tiếp tục cao giọng nói: “Lão phu có một tiểu bằng hữu, bản lĩnh làm vịt quay và gà quay không hề kém cạnh Trân Tu Lâu.
Đáng tiếc là tiệm đồ ăn tiểu hữu này mở mỗi ngày chỉ bán giới hạn mười con gà quay và vịt quay.
Tin rằng rất nhiều người ngồi ở đây đều biết chuyện này nhỉ?”Người tới tham gia tiệc của Tri phủ đại nhân đa số đều là người có vai vế, đương nhiên cũng nghe nói chuyện tiệm đồ kho Dư Ký ở phía đối diện khai trương, Tri phủ đại nhân là người đầu tiên đến chúc mừng.
Không ngờ rằng chủ nhân của tiệm đồ kho đó lại có trọng lượng trong lòng Tri phủ đại nhân như vậy..