Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 362

Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:53:01
Lượt xem: 50

"T iểu Bạch đâu rồi?" Ngày thường khi Lưu Tuệ Phương đến hậu viện, con ch.ó kiêu căng Tiểu Bạch kia vẫn luôn nhìn nàng ấy bằng ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. Nếu có người muốn trêu đùa, nó sẽ còn nhe răng dọa người đó! Vẫn là Tiểu Hắc tính tình tốt, Tiểu Thạch Đầu nhéo thịt bên miệng nó sang hai bên, nó cũng không tức giận, vẫn còn chạy theo ngây ngô chơi đùa cùng nữa.

 

"Gia hỏa này thành tinh rồi, biết Tiểu Thảo đi Phủ thành không thể mang nó theo nên đã tức giận chạy lên trên núi tìm Đại Hội cha nó rồi. Không sao đâu, từ năm trước, sau khi bầy sói xuống núi bị tiêu diệt, bên ngoài Tây Sơn cơ bản không có dã thú gì nữa!" Dư Hàng thấy Lưu Tuệ Phương vào hậu viện, vừa cho thỏ ăn lại vừa chuẩn bị thức ăn cho gà nên cũng vội vàng tiến lên giúp một tay, trong lòng thầm khen Tuệ Phương là cô gái cần mẫn.

 

Sau khi thêm chút nước vào trong chuồng gà, Lưu Tuệ Phương đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy hoẵng con tên Nhóc Con kia đang chơi vui vẻ trên đất trồng rau. Sợ nó giẫm hỏng mất rau củ, nàng lặng lẽ đi tới, thừa dịp tiểu gia hỏa không chú ý liền ôm nó lên.

 

Có lẽ vì hôm nay nàng cho gà nhà mình ăn thức ăn có chứa nước linh thạch, khi nàng tiếp cận Tiểu Bào Tử cũng không né tránh. Chờ tới khi đã bị ôm vào trong ngực, tiểu gia hỏa quay đầu nhìn lại liền sững sờ một giây rồi mới liều mạng giãy giụa. Tiểu gia hỏa này sức lực cũng rất lớn, vừa mới lơ đãng nó tránh thoát mất rồi.

 

"Chao ôi!" Lưu Tuệ Phương biết tỷ đệ Dư gia đều coi con hoẵng con này như bảo bối. Nàng ấy sợ tiểu gia hỏa bị ngã, trong nháy mắt nó rơi khỏi tay thì nhịn không được kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.

 

Nhưng nàng cũng chỉ sợ bóng sợ gió mà thôi. Tiểu gia hỏa quay người 360 độ trên không trung, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, chạy vội về cái ổ của mình, trốn đi len lén nhìn nàng ấy. Nếu con hoẵng nhỏ có thể nói chuyện, nó nhất định sẽ thở dài một hơi thật nhẹ nhõm: Ôi giời má ơi! Thiếu chút nữa bị bắt rồi, chủ nhân nói quả nhiên không sai – lúc nào cũng phải thật cảnh giác!

 

Khi Liễu thị về đến nhà, vừa vặn nhìn thấy con trai cả nhà mình đưa một tiểu cô nương ra ngoài cửa. Tiểu cô nương mặt đỏ hồng, trông có chút thẹn thùng. Nhìn thật kỹ, thì ra là Tuệ Phương nhà Xuyên Trụ. Đợi tới khi nàng ấy tới hậu viện, gà đã cho ăn, con thỏ cũng đã ăn no, giàn dưa chuột tối hôm qua bị gió thổi đổ nàng ấy chưa kịp nâng lên lại đã được dựng lên rồi. Khi hỏi xong mới biết được là Tuệ Phương làm giúp.

 

 

 

Buổi tối khi Dư Hải trở về, nàng ấy không nhịn được nói với chồng mình: "Con gái cả của nhà Xuyên Trụ huynh đệ sinh cùng năm với Tiểu Sa nhà mình nhỉ?"

 

DTV

"Ừm! Lão đại nhà mình sinh đầu năm, khuê nữ của đệ ấy sinh cuối năm. Nàng hỏi cái này làm gì vậy?" Mỗi ngày, Dư Hải đi tới đi lui giữa Phủ thành và thôn Đông Sơn, còn phải phụ trách g.i.ế.c heo, bận đến chân không chạm đất. Con gái nhỏ đã từng khuyên chàng thuê một người trong thôn đưa hàng giúp, nhưng gần đây chàng cũng không có việc gì. Trong nhà đã có Liễu thị và Dư Hàng trông coi, giờ vẫn có thể gánh vác được nên vẫn chưa đồng ý.

 

Chờ tới sang năm gặt lúa mạch, chàng vừa phải trông coi thôn trang nhà mình, mà hơn tám trăm mẫu đất của tiểu Quận vương chàng cũng phải để ý thật cẩn thận. Tới khi đó rồi thuê người cũng không muộn.

 

Liễu thị cong môi cười, nói: “Sang năm tuổi mụ của Tiểu Sa nhà chúng ta đã mười bốn rồi. Thằng bé là lão đại trong nhà, sau này phải thành gia lập thất. Việc hôn nhân của nó phải sớm tính toán, chúng ta phải nhìn thật cẩn thận, tìm một người vừa có khả năng lại hào phóng. Tránh lại gặp phải hạng ham ăn lười làm như Lý thị và Hùng thị, khiến cho nhà cửa không được bình an!"

 

Dư Hải có chút chần chừ, hỏi: "Bây giờ suy tính chuyện này có phải hơi sớm hay không? Tiểu Sa mới mười ba tuổi, bởi vì hai năm nay điều kiện tốt mới lớn nhanh, trông có vẻ như thanh niên thôi..."

 

 

 

"Sớm gì chứ! Cũng đâu phải lập tức quyết định, cứ tìm trong những người quen thuộc xem có ai thích hợp hay không, cũng tạo thêm cơ hội tiếp xúc cho hai đứa nó. Nếu như quả thật vừa ý thì lúc đó lại bàn những chuyện khác sau. Thế nào cũng mất ít hất hai ba năm, khi đó thằng cả nhà ta cũng đã mười sáu bảy tuổi rồi, đúng là thời điểm thích hợp để thành thân!" Liễu thị trong lòng có chút cảm khái, chớp mắt, bọn nhỏ đã lớn cả rồi, nàng ấy cũng dần dần già đi...

 

Dư Hải gãi gãi đầu, nói: "Chờ thêm hai ngày ta thăm dò ý tứ của Tiểu Sa một chút nhé? Chỉ sợ rằng nó còn nhỏ tuổi, còn chưa thông suốt! Đúng rồi, sao hôm nay nàng lại nghĩ tới việc này thế?"

 

 

 

"Hôm nay, Tuệ Phương nhà Xuyên Trụ huynh đệ tới cho nhà mình hai con gà mái nhỏ.Chẳng phải ta không ở nhà hay sao? Là Tiểu Sa tiếp con bé. Con bé Tuệ Phương này đúng là cần mẫn, nhìn thấy gà thỏ ở hậu viện nhà chúng ta còn chưa cho ăn thì nhanh nhẹn cho ăn no, còn dựng lại giàn dưa chuột bị đổ nữa. Khi Tiểu Sa tiễn con bé về, tiểu nha đầu cúi đầu ngượng ngùng nhìn con trai chúng ta. Chàng nói xem, có phải Tuệ Phương có ý với con trai chúng ta hay không?"

 

"Lời này không thể nói bậy đâu, liên quan tới thanh danh con gái nhà người ta đấy!"

 

Dư Hải nghĩ tới con trai mình giống mẹ của nó, ngũ quan tương đối tinh xảo, lại cao lên trông thấy, ai gặp cũng phải khen một câu "Trông đẹp trai quá", nên chuyện này cũng không phải là không thể.

 

Liễu thị trừng mắt liếc chàng một cái, nói: "Còn cần chàng dặn à? Ta đây còn không phải đóng cửa nói thầm với chàng sao! Tiểu Sa nhà chúng ta muốn đầu óc có đầu óc, muốn tướng mạo có tướng mạo, gia cảnh cũng không kém, ta lại không phải loại mẹ chồng xấu xa ức h.i.ế.p người khác. Nếu ai gả đến nhà chúng ta, vậy đúng là chuột sa chĩnh gạo đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-362.html.]

 

Dư Hải cười: "Có ai khoe khoang như vậy không cơ chứ?"

 

Liễu thị duỗi tay bẹo bên eo chàng một chút, muốn làm ra vẻ ghê gớm, nhưng tự mình lại không nhịn được cười: "Ta nói có điểm nào không đúng chứ? Nhưng nhà chúng ta phải thu xếp cho con trai từ sớm. Dâu trưởng như mẹ, tìm một người thấu tình đạt lý cũng có chỗ tốt cho chị em Tiểu Thảo."

 

Nàng ấy thầm liệt kê những tiểu cô nương tuổi tác tương đối phù hợp trong thôn. Cháu gái nhỏ của trưởng thôn nhỏ hơn con trai hai tuổi, từ nhỏ đã được ông bà nội chiều chuộng, mười một tuổi còn một trông vô tư không biết sầu lo như một đứa trẻ, sao có thể đảm đương được gánh nặng dâu trưởng?

 

Chu San Hô của Chu gia có quan hệ rất tốt với Tiểu Thảo và Tiểu Liên, tương lai quan hệ chị dâu em chồng sẽ không cần lo lắng. Nhưng nha đầu kia tùy tiện, nói chuyện làm việc luôn hấp tấp, không quá chững chạc...

 

Còn Trịnh Tiểu Thúy gần đây thường xuyên chạy tới Dư gia kia trông bề ngoài thì cũng được đấy, nhưng nhiều lòng riêng, vừa nhìn đã biết là người tâm tư thâm trầm. Gia nghiệp bây giờ của họ phần lớn là do con gái út kiếm được, tương lai của hồi môn khẳng định sẽ không để con bé thiệt thòi. Nếu như có một chị dâu quá thâm sâu, tương lai khẳng nhất định sẽ cạnh khóe chuyện này.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nha đầu nhà Xuyên Trụ huynh đệ tương đối thích hợp. Tuy trông không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng coi như là đoan trang thanh tú, khuôn mặt tròn trịa, mày lá liễu cong cong, một đôi đôi mắt không lớn không nhỏ... Chỉ là môi hơi dày một chút. Nhưng người ta vẫn nói con gái môi dày một chút tốt tín.., có phúc khí.

 

Ngoại hình chỉ là thứ yếu, nha đầu Tuệ Phương kia cũng là một người có khả năng. Nghe nói Lưu gia sở dĩ có thể quyết đoán nuôi nhiều gà như vậy, chính là nha đầu kia đưa ra quyết định, vì thế còn đặc biệt tới hỏi Tiểu Thảo nhà nàng nữa đấy! Hơn hai trăm con gà dường như chỉ một mình con bé chăm sóc, để ý vô cùng cẩn thận, ngay cả vợ Xuyên Trụ cũng không cần động tay. Khi chưa nuôi gà, con bé còn đưa đệ đệ muội muội đi cắt cỏ cho heo, một tháng kiếm tận một hai trăm văn tiền đấy!

 

 

 

 

Quan hệ giữa Xuyên Trụ huynh đệ và chồng mình còn rất tốt, hai vợ chồng đều là người thành thật, hiểu tận gốc rễ... Càng nghĩ, Liễu thị càng cảm thấy nha đầu Tuệ Phương kia lại vô cùng thích hợp với con trai mình.

 

Dư Hải thấy vợ lăn qua lộn lại trên giường đất giống hệt như bánh áp chảo, nửa ngày cũng chưa ngủ được, vội nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy! Con vẫn còn nhỏ mà, nói không chừng hai năm nữa con trai nghĩ thông suốt rồi tự nhìn trúng ai đó thì sao? Tuy nói lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nhưng cũng phải xem con mình có nguyện ý hay phải chứ?"

 

Liễu thị nghe thì cũng thấy có lý! Nàng ấy nhìn trúng thì có tác dụng gì, nếu con trai không ưng, nàng ấy có thể ép con đồng ý hay sao? Nhưng nhân khi con trai chưa có tâm tư kia, nàng ấy phải bóng gió dặn dò con trai, tìm vợ không thể chỉ nhìn bề ngoài, phẩm cách mới là quan trọng nhất!

 

Sáng sớm hôm sau, Liễu thị liền gọi con trai tới bên cạnh, úp úp mở mở nói chuyện này. Dư Hàng ngay từ đầu nghe có chút mơ hồ, sau khi mẹ càng nói càng lộ liễu, khiến khuôn mặt tiểu thiếu niên ngại đến đỏ bừng: "Mẹ, con mới bao nhiêu chứ? Chưa tới mười sáu con sẽ không suy nghĩ những thứ khác!"

 

Liễu thị liếc xéo con trai một cái, nói: "Cũng đâu bảo con quyết định ngay bây giờ! Mẹ chỉ dặn con lưu ý trước, có người thích hợp ta phải tiên hạ thủ vi cường đi nói chuyện với người ta, đừng để đến lúc đó con gái tốt đã bị người khác cưới mất rồi!"

 

"Đại trượng phu sợ gì không lấy được vợ? Nhị Cẩu thúc như vậy còn có thể cưới được vợ, con còn lo gì chứ? Mẹ, nếu người nhàn rỗi không có việc gì, hay là tới Phủ thành xem thử đi. Tiệm đồ kho nhà chúng ta đã khai trương hơn hai tháng, người còn không biết cửa nằm ở đâu đấy!"

 

Nói chuyện đến tiệm đồ kho Phủ thành, lực chú ý của Liễu thị lập tức bị dời đi. Nàng ấy thở dài, nói: "Con cũng không phải không biết, rau nhà chúng ta phải bán được đến sau khi sương giá. Cha con cả ngày tới lui Phủ thành, trong nhà cũng không rảnh lo chút nào. Mẹ không ở nhà trông coi thì không biết thành gì nữa?"

 

Dư Hàng cười nói: "Mẹ, không phải có con ở đây sao? Hiện tại trời đã dần lạnh, người tới bán thuỷ sản càng ngày càng ít, một mình Tam thúc cũng có thể lo liệu được. Chuyện trong nhà, con có thể lo giúp mẹ. Nếu mẹ không yên tâm không phải còn còn có đại muội muội sao? Bên trại nuôi heo đã sắp xuất chuồng hết một nửa rồi, cỏ cho heo cũng tích trữ được hai kho, Tiểu Liên cũng có thể rảnh tay lo liệu chuyện trong nhà. Hay là lần sau khi cha đi Phủ thành, mẹ cũng đi cùng tới đó xem thử nhé?"

 

Vườn rau rau Dư gia chịu được rét hơn so với nhà người khác. Sau khi vào thu không bao lâu, dưa chuột đậu đũa nhà người khác đều đã ngắt ngọn, Dư gia còn có thể kết được mấy đợt nữa. Tiền viện trồng rau cải bó xôi, cải thìa rau xanh gì đó đều lớn rất tươi non mơn mởn. Có vài loại rau củ quá vụ vẫn lớn lên tươi tốt như trước.

 

Số lượng rau củ Dư gia có hạn, chỉ có thể cung ứng cho Trân Tu Lâu trên thị trấn và mấy gia đình quen thân thôi. Rất nhiều nhà không thiếu tiền trên thị trấn đều oán giận Dư gia trồng quá ít rau xanh, không đủ để chia. Hai cha con Dư Hải và Tiểu Thảo đang cân nhắc xem có nên lấy ra một phần đất trong hơn một trăm mẫu đất ở thôn trang để trông rau củ hay không. Trồng rau tuy rằng có hơi vất vả, nhưng lại có thể kiếm nhiều tiền hơn trồng lương thực!

 

Sau khi nghe con trai khuyên, Liễu thị nghĩ đến trước sau viện ở Tây viện đều đã trồng rau vụ thu. Bên Đông viện cũng đã có mấy tức phụ cố định giúp đỡ thu hoạch, ngày thường nàng ất cũng chỉ tới cân và thu tiền giúp thôi. Một mình con trai đúng là có thể cáng đáng được.

 

Liễu thị còn có chút không yên tâm nên đã thử buông tay để con trai quản lý mấy ngày. Phát hiện con trai còn nhanh nhẹn hơn cả nàng, tính sổ lại nhanh nên đã hoàn toàn yên lòng. Một ngày cuối tháng Mười, nàng ấy ngồi trên xe ngựa vận chuyển thịt heo nhà mình tới Phủ thành, lần đầu tiên trong đời bước tới địa giới Phủ thành.

Loading...