Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 139

Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:34:52
Lượt xem: 81

Dư Tiểu Thảo dạy cho Trân Tu Lâu vài cách chế biến cà chua, không ngờ lại mang đến cho Trân Tu Lâu rất nhiều khách hàng.

Vật lấy hiếm làm đắt, cà chua của Dư gia đương nhiên đều sẽ bán ra với giá cả đắt đỏ, dường như ngang giá với một số loại trái cây trân quý.

Mảnh vườn cà chua không nhỏ kia của Dư gia đã giúp nhà họ kiếm được số tài sản không nhỏ.Tuy nói phần lớn diện tích rau củ đã đưa ra thị trường, rau dưa Dư gia cho dù hương vị hay độ tươi mới cũng tốt hơn nhà khác rất nhiều.

Bởi vậy, tuy rằng giá cả rau củ Dư gia đắt hơn nhà khác một chút, nhưng Diêu gia và Trân Tu Lâu vẫn tiếp tục đến Dư gia mua rau củ.Đương nhiên, rau củ đúng mùa sẽ ngon hơn rất nhiều so với lúc đầu xuân.

Nhưng ngày mà rau củ đắt hơn thịt heo đương nhiên sẽ không thể quay lại nữa!Khi tia nắng ban mai đầu tiên thắp sáng đỉnh núi Tây Sơn, chim chóc còn ở trong ổ hót vang những âm thanh đầu tiên.

Dư Tiểu Thảo đã rất tự giác bò dậy rửa mặt, Tiểu Thạch Đầu rúc trong ổ chăn hâm mộ nhìn nàng."Có muốn gì không? Tỷ đi phủ thành mua cho đệ!" Tiểu Thảo dùng giọng điệu của một người chị nói với Tiểu Thạch Đầu.Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Đệ cũng không cần thứ gì, đừng tốn kém mua đồ ăn đồ chơi, nếu như tiện đường mua về chút giấy bút cho đệ.

Đệ cảm thấy chữ của mình vẫn kém hơn một chút so với mấy bạn cùng phòng ngủ.”"Mấy người ở cùng phòng đệ không là dòng dõi thư hương thì cũng nhà có tiền.

Phần lớn bọn họ ba tuổi đã học vỡ lòng, đệ bắt đầu động vào giấy bút từ bao giờ chứ? Kém hơn bọn họ chút nữa cũng không mất mặt!" Dư Tiểu Thảo cảm thấy có lòng hiếu thắng không phải chuyện xấu, nhưng cũng không thể chấp nhất quá mức với cái hạng nhất.Tiểu Thạch Đầu trở mình trong ổ chăn, cười hì hì nói: "Không phải đệ hơn thua với người ta, tiên sinh nói, chữ đẹp cũng hỗ trợ rất nhiều đối với kỳ khảo thí trong tương lai.

Đệ vốn dĩ đã học vỡ lòng muộn hơn người khác, bây giờ càng phải phấn đấu để theo kịp.

Nếu giấy bút ở phủ thành rẻ hơn ở thị trấn, vậy nhân cơ hội này mua nhiều một chút để dành dự phòng! Không cần dùng đến tiền trong nhà, tiền tiêu vặt của đệ hẳn là đủ rồi!"Từ khi Tiểu Thạch Đầu đi học ở thị trấn, Tiểu Thảo chưa từng cắt tiền tiêu vặt của cậu, mỗi tuần ít nhất ba chục năm chục văn tiền, cậu bé tiếc không nỡ tiêu, đều giữ lại mua giấy bút gì đó.

Nhưng nhị tỷ lại suy nghĩ quá chu đáo, trước nay chưa từng thiếu giấy bút gì đó.

Cho nên, cộng cả kho bạc nhỏ của cậu vào cũng được mấy trăm văn rồi.Dư Tiểu Thảo đi tới nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, cười nói: "Chút tiền đồng kia của đệ vẫn nên giữ lại ăn quà vặt đi! Chuyện bút mực không cần lo lắng, không phải đã có nhị tỷ sao! Bây giờ nhị tỷ đệ có tiền, tương lai sẽ càng có tiền! Đệ chỉ cần an tâm đọc sách, những chuyện khác không cần suy nghĩ!"Chờ sau khi vịt Quế Hoa của Trân Tu Lâu tạo được danh tiếng, Dư gia một năm ít nhất cũng có thể thu được hơn một ngàn lượng.

Đừng nói cho một đứa trẻ đọc sách, dù cho tất cả con trong nhà đều đi học, cũng không dùng hết bao nhiêu tiền.

Cảm giác có thật nhiều tiền thật là tốt!"Dư thúc, Tiểu Thảo đâu? Có thể xuất phát chưa?" Giọng nói của Triệu Hàm truyền đến tại hai chị em.Tiểu Thạch Đầu cười ha hả, nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng kỳ kèo nữa! Đừng để Hàm ca ca chờ sốt ruột!""Tới đây, tới đây!" Tiểu Thảo vội lấy tay nải tự mình đã chuẩn bị thật tốt từ ngày hôm qua, cuống cuồng lao ra khỏi nhà.Liễu thị đang giao lương khô ăn trên đường cho chồng mình, thấy Tiểu Thảo còn mặc quần áo ngày hôm qua, nhíu mày nói: "Không phải mẹ đã may cho con bộ quần áo mới sao? Mau đi thay đi!""Bộ này cũng khá tốt mà! Không cần thay nữa..." Tiểu Thảo nhìn quần áo trên người một lượt, tuy rằng chỉ là vải thô, nhưng không mụn vá không vết bẩn, cần gì phải thay đổi?Dư Hải cười ha hả: "Mẹ con bảo con thay vậy con hãy thay đi! Ra ngoài mặc bộ đồ mới, tạo tâm trạng tốt sẽ có điềm tốt."Dư Tiểu Thảo còn muốn nói gì nữa, nhưng bị mẹ xô đẩy vào phòng.

Liễu thị lấy ra một bộ quần áo thêu hoa mới tinh từ trong rương mây.

Áo ngắn nhỏ chiết eo thêu hoa màu xanh nhạt, phối hợp với quần váy màu xanh biển dài tới mắt cá chân.

Nói là quần váy, thoạt nhìn không khác gì váy, chỉ là ở giữa chia ra thành hai cái ống quần, may như vậy cưỡi ngựa đi đường đều thuận tiện hơn rất nhiều.Tuy nói quần áo làm từ vải bông, nhưng vẫn tương đối tốt hơn vải bông nhỏ, sau khi giặt là vô cùng ngay ngắn, mặc vào cũng rất ra dáng.

Đây là lần đầu tiên sâu khi chuyển kiếp Dư Tiểu Thảo loại quần áo như vậy, rất điệu đà xoay một vòng trước mặt Liễu thị, hai tay nâng mặt, cười híp mắt nói: "Mẹ, con đẹp không?""Đẹp lắm, đừng làm dáng nữa! Ngồi xuống, mẹ búi hai búi tóc cho con." Hai tay Liễu thị tương đối linh hoạt, chỉ một lát sau, đã dễ dàng cột búi tóc lại bằng một cái nơ con bướm.Áo ngắn chiết eo, ôm khít cái eo nhỏ xinh chỉ một tay có thể ôm hết của Tiểu Thảo, hai búi tóc cộng thêm khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trắng như tuyết, đôi mắt to sáng như làn nước mùa thu, quả thực dễ thương đến mức không thể diễn tả được.Triệu Hàm đang xếp yên ngựa lên trên lưng con lừa nhỏ, sau khi thấy cách ăn mặc mới của Dư Tiểu Thảo, thiếu chút nữa không nhận ra nàng.

Nhìn kỹ vài lần, mới trêu ghẹo nói: "Ấy, đây là tiểu gia Bích Ngọc(1) đến từ đâu đây? Sinh ra đã có một hình dáng thật đẹp!"(1) Tiểu gia Bích Ngọc: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp của một gia đình nghèo thời xưa.

Xuất xứ từ “Tập thơ nhạc phủ - Bích Ngọc ca”Dư Tiểu Thảo trừng to mắt, đôi tay chống nạnh, cười như không cười nói: "Hàm ca, huynh đây là đang đùa giỡn ta sao?"Triệu Hàm đỏ bừng mặt, không dám nhìn nàng, nói: "Ta...!Ta thật lòng khen muội mà!"Liễu thị dùng sức vỗ một chút trên lưng Tiểu Thảo, nói với Triệu Hàm: "Đừng để ý đến nha đầu này, nó vẫn thường hay nói mấy câu điên khùng! Thật không có cách nào với con bé này! Mau chóng xuất phát đi, cẩn thận buổi tối vẫn không đến được phủ thành!"Lưng Tiểu Thảo bị vỗ đến phát đau, chu miệng lên, nhỏ giọng lầu bầu: "Nếu không phải mẹ bắt con thay quần áo, chúng ta cũng sắp đến thị trấn rồi.

Người ta cũng chỉ là đùa với Hàm ca một chút thôi mà, sao lại xuống tay nặng như vậy chứ.

Con có phải con ruột của mẹ không đó?""Con là khoai lang đào được từ trong đất!" Liễu thị tức giận mắng vui một tiếng, tiễn cha con Tiểu Thảo ra khỏi nhà, đỡ con gái lên lưng Tiểu Hội cùng với Dư Hải, dặn dò, “Kỹ thuật cưỡi lừa cưỡi ngựa của hai người đều không ra sao cả, đi chậm một chút, cẩn thận cả đoạn đường!"Yên ngựa trên người Tiểu Hội là cái Triệu Hàm dùng khi còn nhỏ, đặt ở trên người con lừa con vừa lúc thích hợp.

May mắn thời điểm Liễu thị làm quần áo, Tiểu Thảo bảo nàng ấy đổi váy thành quần váy, khi ngồi trên yên ngựa sẽ không có áp lực.

Ống quần to rộng, giống như hai làn váy, đong đưa theo bước chân con lừa nhỏ.Lúc mới bắt đầu, Tiểu Thảo cưỡi trên lưng lừa còn có chút khẩn trương, cha con Triệu thị cũng thả chậm bước chân, phối hợp bước chân cha con Dư gia.Dần dần, Tiểu Thảo tìm được tiết tấu, thân thể không còn căng cứng như vậy nữa.

Con lừa nhỏ cũng cảm giác được chủ nhân thả lỏng, bước chân cũng trở nêm hân hoan theo.Sau khi được nước linh thạch gột rửa thay đổi, linh tính của Tiểu Hội cũng không kém hơn hai con tuấn mã của Triệu gia.

Căn bản không cần Tiểu Thảo ra lệnh, con lừa con chạy vừa nhanh vừa vững vàng, thậm chí còn vượt qua nhịp bước của Dư Hải, một con lừa dẫn đầu chạy ở phía trước.Cho dù trên đường núi gập ghềnh, Tiểu Thảo cũng không cảm thấy xóc nảy, còn thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe lừa.

Tiểu Thảo tính toán, lần sau đi thị trấn, có nên cưỡi lừa đi hay không?Rất nhanh, kỹ thuật cưỡi ngựa của Dư Hải cũng chậm rãi trở nên thuần thục, tốc độ một hàng bốn người dần dần tăng lên.

Làm cha con Triệu gia ngạc nhiên chính là cho dù là tốc độ hay sức chịu đựng, con lừa con của Dư gia vậy mà lại có thể theo kịp ba con tuấn mã.Bởi vì con lừa con có sức lực, bốn người đến phủ thành sớm hơn một canh giờ so với thời gian dự tính.Phủ thành dù sao cũng là phủ thành, phồn hoa hơn rất nhiều so với trấn Đường Cổ.

Đường phố rộng lớn bằng phẳng, cửa hàng hai bên san sát, ánh chiều tà phía chân trời, chiếu vào ngói xanh tường đỏ, lầu trên các mái cong cong.

Kiến trúc ba tầng gạch đỏ ngói xanh kia, cờ xí chiêu bài của cửa hàng tung bay thật cao kia, ngựa xe tới lui kia...!đều tỏ rõ sự phồn hoa của phủ thành.Dư Tiểu Thảo dắt con lừa con, đứng lặng bên trong dòng người rộn ràng nhốn nháo ở nơi đây, nhìn từng khuôn mặt hoặc phong nhã, hoặc tươi mát, hoặc chân thành, hoặc lõi đời, trong tại đều là tiếng hét to rất có lực xuyên thấu của những tiểu thương và ngẫu nhiên sẽ truyền đến ngựa hí thật dài.

Một mảnh mênh m.ô.n.g thịnh thế, phồn hoa như mộng...Triệu Bộ Phàm tới phủ thành không chỉ một lần, nhìn mãi cũng quen mắt quang cảnh như vậy, hắn nhẹ giọng trưng cầu ý kiến cha con Dư gia: "Đại Hải huynh đệ, chúng ta tìm một chỗ ở lại trước, hay vẫn cứ đi dạo loang quanh một vòng?"Dư Hải nhìn con gái một chút, hỏi: "Thảo Nhi, con nói đi?""Nếu không, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, cho Tiểu Hội và mấy con ngựa ăn cỏ khô, lấy sức một lát sau đó đi dạo cũng không muộn!" Dù sao cũng phải ở phủ thành hai đêm, ngày mai có thời gian một ngày có thể thoải mái đi dạo, cũng không thiếu một lát lúc này.Triệu Hàm lập tức tỏ vẻ tán đồng: "Tiểu Thảo, ta biết một chỗ chợ đêm, chỗ đó buổi tối cũng tương đối náo nhiệt, rất nhiều đồ ăn vặt nam bắc, còn có thể kiếm được một số thứ tương đối rẻ.

Muội hẳn sẽ thích!""Được đó, được đó! Buổi tối đi dạo chợ đêm ăn đồ ăn vặt!" Kiếp trước của Dư Tiểu Thảo bắt đầu từ năm mười lăm mười sáu tuổi đã phải bôn ba vì cuộc sống, cực ít có cơ hội nhàn nhã dạo chợ đêm, thưởng thức đồ ăn vặt.

Đời này, kiếm tiền vẫn phải kiếm, nhưng bước chân sẽ phải nhàn nhã hơn, nhìn ngắm phong cảnh cuộc sống dọc đường một chút đã.Một hàng bốn người đến gần chợ đêm Triệu Tr Hàm nói, tìm một quán trọ nhỏ sạch sẽ ở lại.

Phủ thành dù sao cũng được coi như một thành phố lớn, độ tốn kém cao hơn trấn Đường Cổ một chút.

Quán trọ nhỏ nằm ở vị trí hẻo lánh này, ở một đêm mất một trăm năm mươi văn tiền, bốn người cả đêm không ăn không uống, cũng đã tiêu đi sáu trăm văn tiền, hai buổi tối mất không hơn một lượng bạc!Dư Tiểu Thảo đến hậu viện trước, phục vụ Tiểu Hội và ba con ngựa thật tốt.

Dọc theo đường đi, vì duy trì thể lực của con ngựa, dường như đều cho chúng nó uống nước linh thạch trong túi nước tùy thân của Tiểu Thảo.Quán trọ nhỏ cung cấp cỏ khô cho ngựa ăn, ba con ngựa tốt rồi, một đường chỉ uống chút nước, không ăn gì đã sớm đói bụng, chờ cỏ khô vừa lên tới đã cắm đầu ăn.

Con lừa nhỏ bị Tiểu Thảo nuôi hư trong ăn uống, lại dậm chân không kiên nhẫn, khinh thường nhìn về phía cỏ khô.Quán trọ nhỏ này thuộc kiểu quán trọ gia đình, cho ngựa ăn là một vị tiểu cô nương tuổi ước chừng không khác Tiểu Thảo bao nhiêu.

Cô bé thấy Tiểu Hôi không muốn ăn gì, bèn nói với Tiểu Thảo: "Con lừa nhỏ này có phải không thoải mái hay không? Sao lại không muốn ăn gì chứ?"Dư Tiểu Thảo cười nói: "Tiểu Hội nhà ta bị chiều hư, thứ người khác đưa nó nhất định.

không ăn.

Tiểu muội muội, ngươi đưa cỏ khô cho ta, ta tự mình cho nó ăn!"Tiểu cô nương còn muốn đến trong phòng bếp giúp nhóm lửa, nghe vậy bèn đưa sọt cỏ khô vào trong tay Tiểu Thảo, nói: "Vậy làm phiền Khách nhân.".

Chương140;

Dư Tiểu Thảo chờ tiểu cô nương đi xa, mới lấy chỗ nước còn dư lại trong túi nước, trộn lẫn vào bên trong cỏ khô, thả vào máng trước mặt Tiểu Hồi.

Con lừa nhỏ l.i.ế.m liếm tay nàng, lúc này mới vui vẻ bắt đầu ăn.

DTV

Ba con ngựa khác dường như nhận thấy cỏ khô trước mặt Tiểu Hồi không giống nên cũng duỗi cổ lại không phải bị dây cương trối buộc, đây.

Nếu không chúng nó đã sớm tranh đoạt với Tiểu Hội.Tiểu Thảo quơ quơ túi nước, bên trong là rỗng tuếch.

Nàng sờ sờ con ngựa Tiểu Hồng của Chu tam thiếu kia, thấp giọng nói: "Đêm nay các ngươi tạm chấp nhận một chút, ngày mai sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi!"Tiểu Hội dường như biết đồ ăn của mình khiến ba con ngựa kia ghen ghét, nhanh chóng ăn sạch máng cỏ kia, thỏa mãn nhấc môi lên kêu "be, be" vài tiếng.

Ba con ngựa không còn gì nghĩ nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ăn chút cỏ khô.Bên kia, Triệu Hàm đã để đồ đạc vào phòng, thấy Tiểu Thảo ở hậu viện, bèn hỏi: "Tiểu Thảo, muội muốn nghỉ ngơi một lát hay không?""Ta không mệt, chúng ta đi dạo một chút đi!" Cưỡi lừa lặn lội đường xa tuy rằng rất vất vả, nhưng Tiểu Thảo có nước linh thạch để gian lận mà, uống một ngụm sẽ tiêu trừ hết mệt nhọc, cả người đều tràn đầy sức lực.Vị trí của lữ quán hẳn là khu bình dân ở phủ thành, giá cả vật phẩm của các cửa hàng kinh doanh gần đó đều không chênh lệch với trấn Đường Cổ bao nhiêu, nhưng chủng loại vải dệt và trang sức đa dạng, đều mới mẻ độc đáo hơn nhiều so với trấn nhỏ.Tiểu Thảo vào trong một cửa hàng vải gần đó, liếc mắt một cái đã nhìn trúng vải bông được nhuộm màu lịch sự tao nhã, nếu đưa cho Liễu thị may quần áo, mặc lên nhất định rất đẹp.

Vải bông trấn Đường Cổ bán, hoặc là màu sắc quá mộc mạc đơn điệu, hoặc là màu sắc xanh đỏ loè loẹt, vải dệt tao nhã như vậy nên mua nhiều một chút.Bàn về tiêu tiền, từ trước đến nay Tiểu Thảo đều không nương tay.

Hơn nữa giá vải bông nơi này cũng không cao, không chênh lệch lắm so với trấn Đường Cổ, nhưng đa dạng hơn nhiều.

Nàng mua những loại vải dệt mình thích, mỗi loại chừng mười thước.

Triệu Hàm đi theo phía sau, chỉ chốc lát sau trên tay đã treo đầy tay bao vải.Cách đó không xa, là một gian cửa hàng bạc không lớn.

Tiểu Thảo nhớ tới buổi sáng lúc mẹ chải đầu cho nàng, vẫn tiếc nuối không có châu hoa điểm xuyết, chỉ đành dùng vật liệu làm quần áo còn dư lại thắt thành nơ con bướm cài lên trên đầu.Cô gái nào cũng đều yêu thích làm đẹp, Tiểu Thảo không chút do dự nhấc chân vào cửa hàng bạc.

Người bán hàng bên trong là một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, tướng mạo tuy bình thường chút, lời nói cử chỉ lại rất nhanh nhẹn.Thấy có khách hàng tới cửa, thiếu nữ cũng không có trông mặt mà bắt hình dong, vẫn nhiệt tình chào đón như cũ: "Tiểu muội muội, muốn mua trang sức sao? Người lớn nhà ngươi đâu?"Dư Tiểu Thảo lần đầu tiên dạo loại cửa hàng bạc, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi liền bị trang sức muôn màu rực rỡ hấp dẫn.

Lấy điều kiện trước mắt của Dư gia, mua đồ trang sức bằng vàng quá bắt mắt, không phù hợp với cá tính của Tiểu Thảo, cũng sẽ làm chậm trễ kế hoạch phát tài lớn.Nàng cười cười với thiếu nữ, sau đó đi vào quầy trang sức bạc.

Trên quầy hàng bày một tầng vải bông tối màu, khiến cho ánh sáng của trang sức bạc càng thêm sáng chói.Lúc này, thiếu nữ thấy Triệu Hàm đi vào theo sau.

Triệu Hàm tuy chỉ mới mười ba bốn tuổi, nhưng bởi vì tập võ hàng năm, vóc người không khác người đã trưởng thành lắm, cao lớn cường tráng.

Ở trong mắt thiếu nữ, Triệu Hàm và Tiểu Thảo là ca ca mang theo muội muội đi dạo phố.Đồ hai người mặc trên người đều là quần áo bằng vải bông cực kỳ bình thường, chỉ được làm thủ công rất tinh tế.

Đặc biệt là áo váy đã cải tiến trên người Tiểu Thảo, càng giúp dáng người mảnh khảnh của Tiểu Thảo trở nên giống như một đóa hoa duyên dáng yêu kiều, rất có cảm giác con gái xinh đẹp nhà nghèo.Thiếu nữ cẩn thận giới thiệu trang sức trong tiệm cho Tiểu Thảo: "Tiểu muội muội, đây là hoa tai đinh hương, tạo hình tương đối hoạt bát, rất thích hợp với tuổi của ngươi, muốn thử một chút hay không."Nàng ấy cầm lấy đôi hoa tai đinh hương bạc kia, khoa tay múa chân về phía lỗ tai Tiểu Thảo, lại nhìn thấy lỗ tai của tiểu cô nương chưa xó khuyên, bèn cười cười mang chút có lỗi với Tiểu Thảo, sau đó buông đôi đinh hương bạc trong tay xuống, đi lấy một bộ đồ trang sức châu hoa cài đầu khác.Dư Tiểu Thảo thấy đôi hoa tai đinh hương kia được gia công rất tinh vi, đóa đinh hương nho nhỏ sống động như thật, tỏa sáng lấp lánh trong nắng chiều.

Khi còn nhỏ thân thể Tiểu Thảo không tốt, Liễu thị không dám xỏ lỗ tai cho nàng, nhưng Tiểu Liên đã được xỏ khuyên.

Đôi khuyên đinh hương này rất vừa mắt Tiểu Thảo, dò hỏi giá cả, chỉ tốn 200 văn tiền, khá rẻ cho nên nàng bèn mua về.Kế tiếp, nàng lại chọn một đôi vòng tay bạc cho Liễu thị, và một cây trâm ngọc lan bạc.

Nghe Tiểu Liên nói, mẹ hai người vốn có cây trâm ngọc lan bạc làm của hồi môn, nhưng lúc Tiểu Thảo còn nhỏ bị bệnh đã bán đi bốc thuốc.

Chiếc trâm bạc này hẳn có thể đền bù một chút tiếc nuối của Liễu thị.Đương nhiên, Tiểu Thảo cũng không bạc đãi chính mình, tự mình chọn một đôi châu hoa và một chuỗi vòng tay san hô.

Lại cũng chọn cho Tiểu Liên một đôi châu hoa kiểu dáng tương đồng nhưng khác màu sắc.

Cuối cùng còn mua mấy cái dây cột tóc bằng tơ vàng, chuẩn bị tặng cho tỷ muội Chu gia và muội muội Tiền Vũ.Cứ mua đông mua tây như vậy, khi tính tiền vậy mà đã tốn hơn sáu lượng bạc.

Thiếu nữ có chút lo lắng "huynh muội" này không mang đủ bạc, dẫu sao quần áo bọn họ mặc cũng không giống con nhà có tiền.

Nhà bình thường có ai lại cho con năm sáu lượng bạc, để nàng đi mua trang sức chứ? Cho dù ở phủ thành, của hồi môn trang sức của con gái ở gia đình bình thường, cũng tuyệt đối không vượt qua mười lượng bạc.Trong lòng thiếu nữ có chút lo sợ, nhưng vẫn cười như cũ nói: "Tổng cộng sáu lượng hai đồng bạc, trang sức nhà ta đều do nhà mình tự chế tác, sẽ bớt số lẻ cho các ngươi, các ngươi chỉ cần trả sáu lượng bạc là được."Sáu lượng bạc? Cũng không tính là đắt! Một đôi vòng tay và trâm bạc, trọng lượng cũng phải gần hai lượng, nếu lại mời thêm sư phó tạo hình nữa, chủ quán đúng là không được bao nhiêu lợi nhuận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-139.html.]

Cũng may người ta là do người trong nhà chế tác, tiết kiệm được một khoản tiền công.Tiểu Thảo lấy túi tiền bên người ra, lấy ra một thỏi bạc mười lượng từ bên trong, sau đó nhét bốn lượng bạc vụn vào lại.

Túi tiền của Tiểu Thảo là Tiểu Liên thêu cho, mặt trên là một hình vẽ hoa hướng dương rất độc đáo.Thiếu nữ cảm thấy rất hứng thú với hình vẽ trên túi tiền này, được sự đồng ý của Tiểu Thảo, đã vẽ lại hình mẫu này.

Thiếu nữ là con gái của lão thợ bạc, rất có thiên phú đối với chế tác trang sức bạc.

Nàng ấy chế tác ra nhiều thứ đa dạng, chẳng những tinh xảo, hơn nữa còn tràn ngập linh tính.Hoa hướng dương nho nhỏ trên túi tiền này cho nàng ấy linh cảm vô hạn.

Trong tương lai không lâu nữa, trang sức hình hoa hướng dương rất lưu hành một khoảng thời gian ở phủ thành.

Cửa hàng bạc nho nhỏ này, cũng dần dần tạo được danh tiếng nhất định, thiếu nữ cũng dần dần được tán thành trong việc chế tác trang sức...Sắc trời đã tối lại, ngoài cửa hàng bạc, Tiểu Thảo cũng không đành lòng để Triệu Hàm ôm bao lớn bao nhỏ đưa nàng đi dạo chợ đêm, bèn trở về khách điểm cùng hắn, cất đồ đi.

Dư Hải sợ hai đứa nhỏ buổi tối đi ra ngoài không an toàn, nên cũng cùng ra ngoài.Chợ đêm Triệu Hàm đề cử quả nhiên náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, người đi đường như mắc cửi.

Hai bên con đường bày đầy các kiểu quầy hàng, trên mỗi cái sạp đều treo hai ngọn đèn gió, ánh nến thỉnh thoảng lay động một chút, ánh đèn có vẻ m.ô.n.g lung mê ly.Chợ đêm chẳng những có đủ loại kiểu dáng đồ lặt vặt, còn hội tụ các loại đồ ăn vặt nam bắc.

Bánh dày, nộm, chè sôi nước, bánh đường trắng, bún...Ba người Tiểu Thảo ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến bụng nhỏ phình ra phải kêu ai u ai u khó chịu.

Cho đến khi chợ đêm sắp kết thúc, Tiểu Thảo mới lưu luyến rời đi.

Nàng chưa đã thèm nói: "Đồ ăn vặt nơi này tuy hương vị rất chính gốc, nhưng nếu ta ở gần đây, nhất định có thể làm ra đồ ăn vặt ngon gấp trăm lần những món này.""Vậy ư? Có gì ý tưởng nói ra nghe một chút? Nếu có thể được, đến bến tàu bán cũng được mà!" Triệu Hàm cũng đã từng thưởng thức tay nghề của Tiểu Thảo, hắn không chút nghi ngờ bản lĩnh nấu ăn của nàng.Tiểu Thảo như mang hoài niệm cười nhàn nhạt, nói: "Ta muốn làm xiên que.

Cho dù là món ăn mặn, món ăn chay, trứng gà, hải sản...!Đều có thể dùng xiên tre xấu lên, lại nấu thêm một nồi canh cay nóng...!Nói đến đây, hình như ta lại đói bụng rồi!"Dư Hải nhìn đôi mắt còn sáng hơn sao trên trời của con gái, cười sờ sờ búi tóc trên đầu nàng, nói: "Bây giờ bến tàu đã bắt đầu đo đạc, không lâu nữa có thể khởi công.

Tam thiếu nói, tương lai bến tàu sẽ trở thành cảng lớn nhất, phồn hoa nhất phương bắc nhất, lượng người nhất định nhiều hơn bây giờ! Về sau, chúng ta hãy mở một cửa hàng ở mặt tiền, hán món kho và xiên que theo như lời con.""Nếu không...!Muội làm trước một chút, ta nếm thử hương vị giúp muội.

Nếu đúng theo như lời muội nói ăn ngon như vậy, kiếm tiền tuyệt đối không thành vấn đề!" Triệu Hàm bị hình dung của nàng gợi lên con sâu thèm trong bụng.

Bến tàu gì đó bao giờ xây xong còn chưa biết, khát vọng của hắn đối với xiên que chẳng phải sẽ thành hẹn quá xa xôi sao? Tốt nhất Tiểu Thảo có thể làm ra trước một chút, hắn cũng đỡ thèm."Không thành vấn đề! Ngày mai mua chút hương liệu ở phủ thành, trở về sẽ làm cho mọi người nếm thử!" Nguyên liệu làm xiên tre có ở khắp nơi, cải trắng, rau xanh, rau xà lách, đậu hủ, các loại nấm, căn bản không đáng tiền.

Chỉ cần nấu nước canh thật ngon, muốn ăn gì cho cái đó vào.

Có chuyện gì lớn chứ!Ba người vừa trở về vừa đàm luận xiên que, đột nhiên một bóng dáng ngăn cản bọn họ.

Một người cao to, vừa nhìn đã biết là một đại hán chừng bốn mươi tuổi xuất thân binh nghiệp, nhìn chằm chằm Triệu Hàm thật lâu sau, mới dùng giọng nói hơi mang kích động hỏi: "Xin hỏi tiểu ca, ngươi có phải họ Triệu hay không?" Triệu Hàm thu lại ý cười trên mặt, nhíu mày, vẻ mặt đề phòng hỏi: "Ngươi, nhận ra ta?""Không, không! Tiểu ca ngươi và sư phụ ta rất giống nhau, ân sư của ta họ Triệu..." Đại hán thấy hắn vẫn chưa phủ nhận, biểu cảm càng thêm kích động, đôi mắt hổ mơ hồ chút nước mắt.Tướng mạo của Triệu Hàm kỳ thật không quá giống cha hắn, nhưng lại rất giống ông nội hắn.

Người nhà họ Triệu dường như rất có thiên phú đối với chuyện tập võ, đừng thấy Triệu Hàm chỉ hơn mười tuổi, năm sáu người bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.áu người bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.Triệu Hàm cẩn thận liếc mắt đánh giá đại hán một cái, dường như xác định gì đó, thu lại lòng đề phòng, thấp giọng hỏi: "Xin hỏi tráng sĩ có phải họ Phòng hay không? Phòng trong từ “Nhà ở""Đúng vậy, đúng vậy! Ta là sư bá Phòng Tử Trấn của ngươi! Ân sư...!Thân thể gia gia ngươi vẫn tốt chứ? Mấy năm nay mấy người ẩn cư nơi nào, ta đã tìm ấy người hơn hai mươi năm..." Đại hán rốt cuộc khống chế không được cảm xúc của mình, bắt lấy bả vai Triệu Hàm, miệng sắp nhếch đến phía sau lỗ tại luôn rồi.Triệu Hàm dĩ nhiên biết Phòng Tử Trấn.

Ông nội hắn nhận nuôi cô nhi, vẫn luôn coi như con trai ruột mà bồi dưỡng, toàn bộ công phu đều truyền cho như con cháu Triệu gia.

Nghe nói, sư bá Phòng Tử Trấn trước khi mất tích, một thân võ nghệ đã có thể sánh với ông nội, nếu không phải có trận chiến tranh thảm thiết kia, tin tưởng không lâu Phòng sự bá đã có thể trò giỏi hơn thầy..

Chương 141;

Ai cũng sẽ không nghĩ đến, lão Triệu chuyển đến thôn Đông Sơn hơn ba mươi năm trước là Đại tướng quân Triệu Tử Mặc tiếng tăm lừng lẫy của tiền triều.

Triệu tướng quân có dũng có mưu, từng khiến tám vạn đại quân của Thái thượng hoàng đại bại ở nửa sườn núi.

Thái thượng hoàng từng nói ra lời cảm khái "Đã sinh Du sao còn sinh Lượng", đối với ông vừa yêu vừa hận, yêu chính là tài hoa của ông, hận chính trung thành của ô đối với tiền tiêunh là lòng trung ông.Đáng tiếc Hoàng đế tiền triều không biết a quý trọng, tin vào lời gièm pha của tiểu nhân, trọng dụng Lưu Minh - đối thủ một mất một còn của tướng quân Triệu Tử Mặc.

Trong một lần chiến đấu, Lưu Minh vì diệt trừ Triệu Tử Mặc nên cố ý kéo dài thời gian, làm trễ thời cơ chiến đấu, khiến cho quân lính tiếp viện không thể đến kịp thời.Triệu tướng quân mang theo con trai năm ấy mới mười ba tuổi tắm m.á.u chiến đấu trên chiến trường, đánh bại một lần rồi lại một lần tiến công của nghĩa quân.

Ở tình huống phía trước có truy binh sau không có viện binh, quyết tử chiến đến cuối cùng.

Lúc ấy Thái thượng hoàng vẫn là thủ lĩnh nghĩa quân, nổi tiếng với lòng ái mộ người tài, nhiều lần phái người làm thuyết khách, muốn để ông đầu hàng quy thuận, đều bị ông kiên định cự tuyệt.Triệu tướng quân khổ chiến suốt tám ngày, nhưng chiến lực địch ta quá mức cách biệt, quân Triệu gia chung quy không thể địch lại.

Trận chiến dài kia, toàn quân Triệu gia dường như đều bị diệt.

Phòng Tử Trấn trong lúc yểm hộ sư phụ và sư đệ rút lui đã bị trọng thương sống c.h.ế.t không rõ.

Những phụ tá trung thành của Triệu Tử Mặc hầu như không còn một ai, bản thân ông cũng bị trọng thương hôn mê bất tỉnh.

Là người hầu của ông lỗi ông ra từ trong đám người c.h.ế.t nên mới may mắn thoát nạn.Mà Lưu Minh kia lại vu oan cho Triệu tướng quân, gán cho ông tội danh phản quốc thông đồng với địch.

Hoàng đế tiền triều ngu ngốc, hạ lệnh tru di.

Rơi vào đường cùng, khi thương thế thoáng ổn định, Triệu Tử Mặc bèn mang theo con trai độc nhất gian nan tránh né sự đuổi g.i.ế.c của triều đình mà ông một lòng dốc sức.

Cũng may không lâu sau, tiền triều đã bị nghĩa quân lật đổ.

Lúc này Triệu Tử Mặc mới mang theo con trai và người hầu trung thành đến dưới Tây Sơn ẩn cư cho đến bây giờ.Gia tộc Triệu thị mấy thế hệ đều đơn truyền, tướng quân Triệu Tử Mặc thành thân nhiều năm không có con, nên coi Phòng Tử Trấn như con trai ruột của mình mà nuôi dưỡng.

Hai người trên là thầy trò, nhưng tình như cha con.

Sau khi sóng gió lắng xuống, ông cũng từng nhiều lần trở lại chiến trường xưa, hỏi thăm đồ đệ thất lạc, nhưng vẫn luôn không có tin tức.

Khi Phòng Tử Trấn yểm hộ cha con Triệu Tử Mặc rút lui, thương thế rất nặng, truy binh phía sau lại rất cấp bách, hơn phân nửa lành ít dữ nhiều.Mỗi khi thời tiết đến cuối thu, thôn dân thôn Đông Sơn nào hay để ý, đều có thể phát hiện Triệu lão đầu đến Tây Sơn, xách theo giấy bản đèn cầy, không biết truy hiệu cho ai ở chân núi..Triệu Hàm vừa nghe đại hán mặt đầy râu trước mắt này nói, nghĩ đến ông nội hắn vẫn luôn nhớ thương đồ đệ, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng.

Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ thân phận xấu hổ của nhà mình.

Đừng thấy hắn tuổi còn nhỏ, ông nội không hề dối gạt hắn chuyện gì cả.Nói thật là, Triệu gia chính là tàn dư của tiền triều.

Ông nội của Triệu Hàm hắn đã từng đối địch với Thái thượng hoàng hiện giờ trên chiến tường.

Nếu thân phận của bọn họ bị bại lộ, rất có khả năng gặp phải tai họa ngập đầu.

Bởi vậy, Triệu Hàm cố gắng che dấu cảm xúc của chính mình, chuẩn bị tiếp tục thử vị hán tử tự xưng là sư bá của hắn này."Tướng quân! Tri phủ đại nhân đã chuẩn bị nước rượu để đón gió tẩy trần cho tướng quân!" Một nam tử thanh niên tinh tráng giỏi giang, ôm quyền cao hơn đỉnh đầu, khom lưng hành lễ với Phòng Tử Trấn.Tướng quân? Triệu Hàm nhíu mày, thoáng lui một bước.

Bây giờ có thể được gọi là tướng quân, tất nhiên phải là quan viên của triều Đại Minh.

Nếu người trước mặt thật sự là sư bá của hắn, làm sao lại trở thành tướng quân của triều Đại Minh? Lúc trước Phòng sư bá g.i.ế.c nghĩa quân cũng không phải là số ít đâu!Đại hán kia nhìn như thô lỗ, nhưng trong thô lại có tinh tế.

Hắn dường như nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng Triệu Hàm, phất phất tay với người thanh niên kia, nói: "Ta gặp được người quen cũ ở đây, đón gió tẩy trần thì miễn đi! Ngày khác, ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc để tạ lỗi với Tri phủ đại nhân!"Đuổi thanh niên kia đi, Phòng Tử Trấn nói với Triệu Hàm: "Nơi này nói chuyện không tiện, ngươi ở chỗ nào, ta đưa các ngươi trở về!"Không cần, Triệu Hàm đề phòng nhìn hắn, nói: "Đại nhân ngươi nhận sai người rồi! Chúng ta không hề quen người tên Phòng Tử Trấn...""Ta sao có thể nhận sai? Gương mặt này của ngươi giống ân sư thời còn trẻ đến tám phần! Hơn nữa, ngươi cũng thừa nhận bản thân họ Triệu.

Sẽ không nhận sai!" Giọng điệu của Phòng Tử Trấn rất vội vàng.Triệu Hàm cảnh giác nói: "Vật có tương đồng, người có tương tự! Điều này cũng không thể chứng minh cái gì? Dòng họ “Triệu” này, cũng rất bình thường, người họ Triệu cũng rất nhiều.

Chúng ta chỉ là thợ săn rất bình thường, sao có thể quen biết đại nhân?"Phòng Tử Trấn thấy sau khi thuộc hạ của mình tới, thiếu niên vốn đang lộ ra thần sắc kích động, nhưng vẫn cố nói không quen biết mình, nên hạ cảm xúc xuống nói: "Hiền chất, ngươi có phải trách ta nhận chức quan của triều Đại Minh hay không? Việc này nói ra thì rất dài, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói đi!""Thảo dân và đại nhân không có gì để nói! Sắc trời không còn sớm, thảo dân xin cáo lui!" Triệu Hàm chắp tay thi lễ, gọi cha con Tiểu Thảo, muốn đi khỏi chợ đêm.Phòng Tử Trấn cũng không ngăn cản mà đi theo phía sau bọn họ, giống một con ch.ó lông vàng bị chủ nhân dạy dỗ.

Thật vất vả mới có được tin tức của ân sư, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy! Hắn hạ quyết tâm, sau khi gặp ân sư, nếu ân sư trách cứ, thậm chí không nhận hắn, hắn sẽ từ quan quy ẩn, phụng dưỡng sư phụ đến khi trăm tuổi.Triệu Hàm thấy đại hán giống như tên vô lại đi theo phía sau bọn họ, nói như thế nào hắn cũng không nghe, dường như đã hạ quyết tâm ăn vạ hắn.

Trong lòng rất bất đắc dĩ, lại không muốn để hắn biết chỗ ở của mình, cho nên mang theo hắn lòng vòng trên phố."Đã trễ thế này, các cửa hàng đều đã đóng cửa, con còn mang theo Dư huynh đệ và Tiểu Thảo dạo gì nữa? Nếu muốn dạo, không phải ngày mai còn có cả ngày nữa sao?" Triệu Bộ Phàm phát hiện bước chân của con trai cũng không phải đi về phía khách điểm nên hơi mang ý trách cứ nói."Tiểu...!Tiểu Phàm?" Một giọng nói run rẩy, vang lên từ phía sau Triệu Hàm.

Triệu Hàm chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên người, người vạm vỡ kia lấy tốc độ không gì sánh kịp vọt tới trước mặt cha hắn, cho cha hắn một cái ôm như của gấu! Khi thân hình như gấu đen kia xông tới, Triệu Bộ Phàm đề phòng đứng yên, nhưng sau khi nghe rõ xưng hô xa lạ mà lại quen thuộc kia, hắn thu hồi quyền cước, để người to con kia ôm chặt lấy hắn..."Tử Trấn sư huynh? Thật sự là Tử Trấn sư huynh!" Triệu Bộ Phàm vô cùng vui mừng và ngạc nhiên, không nhịn được kinh hô ra tiếng.Khi Phòng Tử Trấn xảy ra chuyện, Triệu Bộ Phàm mười bốn tuổi đã rèn luyện ở quân đội, luôn ở bên cạnh.

Nhìn sư huynh cả người đầy m.á.u tươi, vì yểm hộ cha và hắn đã chặn mấy đường đi chục người nghĩa quân.

Câu sư huynh hét đến khàn cả giọng "Đi mau..." vẫn khắc thật sâu ở trái tim hắn, đến nay vẫn không buông xuống được.

Nếu không có sư huynh, không có người hầu Hoàng bá trung thành, chỉ sợ hắn và cha sớm đã thành một nắm đất vàng!Mắt hổ của Triệu Bộ Phàm rưng rưng, cố gắng đè nén cảm xúc mất khống chế, chậm rãi nói: "Sư huynh, huynh vẫn còn sống… thật sự quá tốt!""Tiểu Phàm! Cuối cùng sư huynh cũng tìm được các người! Sư phụ có khỏe không? Mấy năm nay các người sống có tốt không? Ta tìm các người hơn ba mươi năm, chưa từng từ bỏ! May mắn, may mắn các người không sao cả!" Phòng Tử Trấn lau nước mắt vui sướng, mở khuôn miệng rộng, lộ ra hàm răng trắng tinh.Triệu Bộ Phàm cười, nói: "Tử Trấn sư huynh, nếu cha nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của huynh, sẽ mắng huynh không biết che giấu cảm xúc của mình, cái gì cũng đều lộ ở trên mặt.""Ha ha! Hơn ba mươi năm không nghe sư phụ mắng chửi rồi, rất hoài niệm! Ta cũng chỉ thất thố ở trước mặt các người mà thôi.

Trên triều đình ai không biết “Tướng quân mặt đen” Phòng Tử Trấn ta chứ, ở trước mặt người khác, ta cũng không lộ cảm xúc ra ngoài!" Phòng Tử Trấn cười rất hàm hậu, không thể nhìn ra chút uy phong nào của "Tướng quân mặt đen".Thuộc hạ phía sau hắn đã nhìn đến ngây người, đây vẫn là tướng quân của bọn họ sao? Không phải là giả chứ?"Tướng quân? Sư huynh nương thân triều đình sao?" Ngược lại Triệu Bộ Phàm cũng không đề phòng giống như con trai mình.

Hắn hiểu rất rõ tính cách của sư huynh.

Sư huynh tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải chịu bất luận thương tổn gì.

Cho dù ba mươi năm không gặp, hắn vẫn có sự tin tưởng như cũ: sư huynh là sẽ không thay đổi!Vẻ mặt của Phòng Tử Trấn có chút không được tự nhiên, nói: "Ngày đó, sau khi sư phụ và đệ rời đi, không được bao lâu ta đã bị bắt! Thủ lĩnh nghĩa quân lúc đó là Thái thượng hoàng bây giờ, sau khi biết ta là đồ đệ của sư phụ, chẳng những không có bỏ tù ta, còn trị thương cho ta.

Không lâu sau, tiền triều bị lật đổ, Thái thượng hoàng bước lên ngai vàng chí cao vô thượng kia."Phòng Tử Trấn dừng một chút, lại nói: "Vốn dĩ, ta không định sẽ tiếp nhận phong thưởng.

Nhưng Thái thượng hoàng nói chỉ khi ở địa vị cao mới có thể có nhiều nhân lực đi tìm người mình muốn tìm hơn.

Ban đầu khi mới lập nước, ta đi theo Thái thượng hoàng nam chinh bắc chiến bình định phản loạn, một đường đều ở ở hỏi thăm sư phụ và đệ bị thất lạc.

Đáng tiếc, cho đến khi thiên hạ đã thái bình, vẫn không có tin tức của các người như cũ.

Mấy năm nay, ta từ bỏ tất cả các chức vụ, chỉ giữ lại danh hiệu Chiêu Dũng tướng quân, chính là vì có thể có nhiều thời gian và sức lực tìm các người hơn! Trời xanh không phụ người có lòng, rốt cuộc gặp được các người ở phủ Tân Vệ!"Khi nói chuyện, đoàn người đã đi vào khách điểm nhỏ bọn họ ở kia.

Phòng Tử Trấn thấy điều kiện đơn sơ, nhẹ nhíu mày, nói: "Sư đệ, ta có một biệt viện nhỏ ở phủ Tân Vệ, hay là đêm nay đến nơi đó của ta nghỉ lại.

Ta có rất nhiều lời muốn nói cùng đệ đó!"Triệu Bộ Phàm biết hắn ngại khách điểm nhỏ điều kiện không tốt, cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, sáng sớm ngày mốt chúng ta đã phải trở về...""Tiểu Phàm, dẫu sao cũng ba mươi năm không gặp, đệ lại lạnh nhạt với sư huynh! Lúc trước, hàng năm sư phụ đều chinh chiến bên ngoài, đệ là do ta dẫn dắt đó! Sao đệ có thể khách khí với sư huynh như thế chứ?" Không nghĩ tới vị có dáng người vạm vỡ, vẻ mặt râu quai nón này còn có một trái tim bằng pha lê nữa.Triệu Bộ Phàm dở khóc dở cười nói: "Sư huynh, đệ không phải khách khí với huynh, đệ chỉ cảm thấy nửa đêm chuyển đến dọn đi, quá phiền toái! Chờ ngày mai chuyện xong xuôi, sáng sớm ngày mốt huynh cùng nhau lên đường với chúng ta, về thôn Đông Sơn!""Thôn Đông Sơn? Mấy năm nay sư phụ và đệ vẫn luôn ở đó sao?" Phòng Tử Trấn vô cùng để ý đến cuộc sống sư phụ và sư đệ đã trải qua những năm nay.Triệu Bộ Phàm gật gật đầu, nói: "Rất tốt! nhà ở lại dưới chân núi phía tây thôn Đông Sơn.

Người dân thôn Đông Sơn hiền lành thuần phác, sống dựa núi nhờ biển, lấy thân thủ của chúng ta cho dù là năm gặp thiên tai cũng sẽ không đói bụng...!Hơn nữa, lúc trước tiền triều chưa gỡ bỏ lệnh tru sát, nếu như bị phát hiện, Tây Sơn cũng là nơi ẩn thân rất tốt!".

Loading...