Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 85:-- --- Trước Kỳ Thi

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:33:10
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đương nhiên sẽ để Phạm Vân và Tống Đại Lang ở chung một phòng.

 

Hai ngủ thói quen khác , nếu nghỉ ngơi , tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai.

 

Tống Xuân Hoa vốn định thuê thêm một gian thượng phòng nữa, Tiểu Đương Gia (Tống Tam Lang) thấy biểu cảm của nhị tỷ, lập tức mở lời:

 

"Phạm đại ca, ngủ chung phòng với nhé, cứ yên tâm ngáy ngủ cũng mớ ."

 

Phạm Vân vội vàng gật đầu, bất luận ngủ với ai, cũng hơn ngủ giường tập thể, thể ở gian thượng phòng cảm kích vô cùng .

 

Đối với Phạm Vân, Tống Xuân Hoa ấn tượng tệ, tuy Tống Tam Lang thói quen ngủ , nhưng kỳ thi ngày mai vô cùng quan trọng.

 

Tống Xuân Hoa trong lòng rõ ràng, nếu Tống Đại Lang con đường quan, đồng cửa là một mối quan hệ quan trọng, vẫn câu đó, nàng thiếu tiền, nàng hướng tiểu nhị dẫn họ lên lầu :

 

"Phiền công tử mở thêm cho chúng một gian thượng phòng nữa."

 

Phạm Vân vội xua tay,

 

"Không, cần !"

 

Tống Xuân Hoa , kiên trì :

 

"Nghỉ ngơi mới thể thi !" Giọng điệu ôn hòa nhưng cho phép từ chối.

 

Phạm Vân đến kỳ thi, từ chối nữa, trong lòng vô cùng cảm kích sự sắp xếp của Tống Xuân Hoa.

 

Sau khi đặt hành lý xong, nghỉ ngơi một lát, mấy xuống lầu, đến đại sảnh, Danh Dương Viễn từ phía .

 

"Đi, ăn cơm!" Bỏ qua những khác, Danh Dương Viễn thẳng thừng tiến lên kéo Phạm Vân.

 

Phạm Vân vội chỉ mấy Tống Đại Lang :

 

"Chúng hẹn là ăn chung mà."

 

Ánh mắt Danh Dương Viễn lóe lên vẻ oán trách, cứ như mới thấy mấy Tống Đại Lang , chào hỏi.

 

Phạm Vân liếc Tống Đại Lang, mở lời mời:

 

"Có cùng ?"

 

Rốt cuộc cũng là đồng cửa của Tống Đại Lang, Tống Xuân Hoa phản đối.

 

Mấy đến một quán ăn công việc buôn bán khá , cách quán trọ xa.

 

Sau khi xuống, tiểu nhị mang thực đơn đến.

 

Tống Xuân Hoa xem qua một lượt, hỏi:

 

"Món đặc trưng của quán là món nào?"

 

Thấy bàn do một cô gái chủ, tiểu nhị ngẩn một chút, đó nhiệt tình giới thiệu:

 

"Món đặc trưng của tiệm chúng là gà hấp."

 

"Được, lấy món , thêm một phần sườn hấp bột, ngó sen xào thanh đạm, canh đậu phụ." Tống Xuân Hoa đưa thực đơn cho Phạm Vân, "Ngày mai các thi, hôm nay gọi món thanh đạm một chút, Phạm đại ca xem còn ăn gì ."

 

Phạm Vân xua tay, "Ta cũng !"

 

Danh Dương Viễn món thịt kho tàu bàn bên cạnh mà chảy nước miếng, thấy Tống Xuân Hoa gọi món thanh đạm, trong lòng khinh bỉ nàng keo kiệt thích giữ thể diện, rõ ràng là tiếc tiền, còn gì mà ngày mai thi nên ăn thanh đạm, nhưng ngoài mặt vẫn , chỉ bàn bên cạnh :

 

"Món thịt kho tàu tệ, thêm món nữa."

 

Món ăn nhanh mang lên.

 

Danh Dương Viễn nóng lòng gắp một miếng thịt kho tàu đậm đà, cả một bát thịt kho tàu lớn, Danh Dương Viễn ăn hết hơn nửa.

 

Tống Đại Lang nhớ Xuân Hoa từng , ăn quá nhiều đồ dầu mỡ dễ tiêu chảy, huống hồ tứ và ngũ trong nhà cũng từng vì tham ăn mà đau bụng ngoài. Khi Danh Dương Viễn gắp thịt kho tàu, nhắc nhở:

 

"Món thịt kho tàu quá nhiều dầu mỡ, ăn nhiều dễ tiêu chảy, là thử ăn ngó sen xào và canh đậu phụ cũng ngon đó."

 

Danh Dương Viễn trong lòng thầm mắng Tống Triết keo kiệt, ăn thêm vài miếng thịt thôi mà cũng cho, nhưng ngoài mặt vẫn :

 

"Không , ở nhà thường ăn như mà."

 

Nghe , Tống Đại Lang thêm gì nữa.

 

Ăn xong một bữa cơm, một bát thịt kho tàu cơ bản đều bụng Danh Dương Viễn.

 

Ăn xong cơm, Danh Dương Viễn với giọng điệu của một sành ăn, bình phẩm:

 

"Món thịt kho tàu vẫn còn thiếu một chút gì đó, nhưng cũng tệ."

 

Mấy chẳng ai tiếp lời, ngay cả Phạm Vân, vốn hiền lành cũng giữ im lặng.

 

"Tổng cộng hai trăm tám mươi văn." Tống Xuân Hoa thanh toán xong về bàn ăn.

 

Nghe lời Phạm Vân lập tức móc tiền chuẩn trả phần của , còn Danh Dương Viễn thì tỏ vẻ như liên quan gì đến .

 

Tống Xuân Hoa tiếp tục :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-85-truoc-ky-thi.html.]

 

"Chúng năm , mỗi năm mươi sáu văn."

 

Lời dứt, Phạm Vân lập tức bắt đầu đếm tiền đồng.

 

Danh Dương Viễn "xoạt" một tiếng dậy, nhưng khi dậy cảm thấy phản ứng thái quá, liền :

 

"Sao còn trả tiền ."

 

Tống Xuân Hoa , hỏi ngược :

 

"Đến ăn cơm mà chẳng trả tiền chứ!"

 

"Không , , còn mỗi một phần tiền." Danh Dương Viễn ngượng ngùng giải thích.

 

"Ồ, ý của Danh đại ca là, mời ?" Tống Xuân Hoa giả vờ hiểu, hỏi ngược .

 

Tống Xuân Hoa hỏi , Danh Dương Viễn càng thêm hổ, nhưng cũng tiện là để Tống Xuân Hoa trả tiền , liền chỉ bát thịt kho tàu bàn :

 

"Ta chỉ ăn món , thì sẽ trả tiền món ."

 

"Được, món một trăm văn." Tống Xuân Hoa .

 

Danh Dương Viễn lúc càng thêm hổ, nhưng ngay đó chỉ bát thịt kho tàu lớn tiếng la lên:

 

"Đây là tiệm ăn lừa đảo ư, một bát thịt kho tàu mà cần một trăm văn."

 

Nghe , chưởng quầy chịu , tiến đến :

 

"Tiểu ca, đồng ý nhé, ai mà chẳng quán 'Nhất Tiền Bão' của chúng nổi tiếng vật mỹ giá liêm trong thành chứ."

 

"Vật mỹ giá liêm mà một bát thịt kho tàu cần một trăm văn ư, thịt mỡ chỉ cần hai ba mươi văn một cân thôi mà." Danh Dương Viễn phục phản bác.

 

"Vị tiểu ca ở nhà chắc chắn từng món thịt kho tàu ."

 

Nghe , Danh Dương Viễn đỏ bừng mặt, ngay đó lớn tiếng la lên:

 

"Sao , nhà chúng thường xuyên mà."

 

"Vậy tiểu ca hẳn một bát cần đến hai cân thịt, miếng thịt mỡ dày như , tiền thịt gần bảy mươi văn , còn món thịt kho tàu một thứ thể thiếu chính là đường, giá đường thế nào chắc ai cũng , cộng thêm các loại gia vị khác, một trăm văn là , món ăn cần củi lửa, cần đầu bếp, đó đều là tiền, món ăn mang đến bàn đây cũng cần bưng đúng , với quán ăn của còn trả tiền thuê nữa đúng , tính xem kiếm của mấy đồng tiền."

 

Càng , chưởng quầy càng cảm thấy lỗ.

 

Lời khiến Danh Dương Viễn mặt đỏ tai hồng, Phạm Vân, vốn hiền lành, vội vàng giảng hòa:

 

"Chưởng quầy hiểu lầm , hiểu lầm !" Rồi sang Danh Dương Viễn : "Chúng chia đều, trả năm mươi sáu văn là ."

 

Tống Đại Lang cũng mở lời:

 

" đúng đúng!"

 

Danh Dương Viễn lúc mới mượn cớ mà thuận theo, đếm năm mươi sáu đồng tiền đồng đưa cho Tống Đại Lang.

 

Lúc rời , bàn vẫn còn thức ăn thừa, chợt nhớ đến câu văn trong sách,

 

"Một bát cháo một bữa cơm, đều nên nghĩ đến việc dễ dàng."

 

Quay sang Phạm Vân :

 

" !"

 

Phạm Vân gật đầu.

 

"Sao còn mau gói ghém ." Danh Dương Viễn chỉ Phạm Vân, "Nếu món sẽ lãng phí mất."

 

Phạm Vân Danh Dương Viễn gói thức ăn thừa nhưng tiện mở lời, nhưng lãng phí rốt cuộc vẫn là điều , thế nên hướng chưởng quầy :

 

"Phiền chưởng quầy lấy cho một tờ giấy dầu."

 

"Món chay thì cần, cơm trắng cũng gói ." Danh Dương Viễn ở bên cạnh chỉ huy.

 

Vừa về đến quán trọ, Danh Dương Viễn mở lời:

 

"Phạm Vân thể gầy yếu, cơm thừa canh cặn thể ăn chứ!"

 

Nói , lấy gói thức ăn bọc giấy dầu trong tay Phạm Vân.

 

Phạm Vân lắc đầu, nhưng chẳng gì.

 

Ngày hôm , đến ngày thi Đồng Sinh, mấy quyết định dùng bữa sáng tại quán trọ.

Mèo con Kute

 

Vừa xuống, chỉ thấy Danh Dương Viễn sắc mặt tái nhợt, tay ôm bụng.

 

Phạm Vân dậy hỏi:

 

"Huynh !"

 

Đang chuẩn trả lời, bụng Danh Dương Viễn "ùng ục" kêu lên, liền chạy về phía nhà xí.

 

 

Loading...