Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 74:-- --- Cưỡng ép gả cưới liền cáo quan

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:32:59
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe thấy tiếng quát mang theo sự tức giận , tiếng ồn ào lập tức im bặt.

 

“Đừng ở đây mà ba hoa chích chòe, hãy rõ chuyện gả gả, cưới cưới .”

 

Trần Chính Hà chỉ Tiền gia và Triệu Đại Xuân, bực bội .

 

“Không gả!” Triệu Đại Xuân dứt khoát đáp.

 

Vừa Tiền gia tay thật ác độc, Nhị Xuân mà gả qua đó, đừng là về già chỗ dựa, y xem nàng còn chắc sống đến già.

 

Trần Chính Hà Triệu Đại Xuân trả lời, liền sang hỏi Tiền gia.

 

“Cưới!”

 

“Không cưới!”

 

Hai tiếng vang lên.

 

Tiếng đầu tiên là của Ngô Thúy Hoa, tiếng thứ hai là của Tiền Vĩnh Cường.

 

“Nương, con cưới kẻ ngốc .”

 

Tiền Vĩnh Cường đang ở độ tuổi sĩ diện, thể thật lòng cưới một kẻ ngốc chứ, y đồng ý chẳng qua là vì nương y kẻ ngốc mỗi tháng kiếm gần một lượng bạc.

 

Ngô Thúy Hoa kiên quyết cưới, hề đổi ý, nàng tin cô nương họ Tống thật sự sẽ đuổi việc Triệu Nhị Xuân, vả , Nhị Xuân là một tay việc giỏi giang, những nàng dâu mà trưởng tử và thứ tử của nàng cưới về, một thì lười biếng trốn việc, hai thì yếu ớt nhu nhược, chẳng ai việc gì nên hồn.

 

“Tiền Vĩnh Cường, ngươi còn dám một tiếng kẻ ngốc nữa, xem đánh…” Triệu Đại Xuân bất chấp nỗi đau , thoát khỏi Lưu Tam liền xông tới.

 

Lời còn dứt, Trần Chính Hà lớn tiếng quát:

 

“Dừng !”

 

“Các ngươi kẻ cưới, cưới, rốt cuộc là cưới ?!” Trần Chính Hà hỏi .

 

“Cưới!”

 

“Không cưới!”

 

Trần Chính Hà chỉ Tiền Đại Phát,

 

“Ngươi là chủ gia đình, ngươi hãy là cưới cưới.”

 

Tiền Đại Phát đáp lời, mà sang Ngô Thúy Hoa.

 

Trần Chính Hà trừng mắt .

 

Dân làng vây xem thấy cảnh , đều phá lên ha hả.

 

Mấy đàn ông bằng tuổi Tiền Đại Phát trêu chọc :

 

“Tiền Đại Phát, hôm nay đừng để bọn mất mặt đó.”

 

”Phải đó, thể để một mụ đàn bà nắm mũi dắt như chứ...”

 

Tiền Đại Phát dù cũng là nam nhi, thể kích động như , ngẩng đầu lên, lớn tiếng :

 

“Không cưới!”

 

Ngô Thúy Hoa lời , liền giáng một đòn,

 

“Hay cho ngươi, Tiền Đại Phát, cánh cứng ? Dám cả gan chống đối lão nương đây!”

 

Chừng đó vẫn đủ, nàng trực tiếp nhào tới, xô ngã xuống, cưỡi lên Tiền Đại Phát,

 

“Để ngươi dám chống đối !”

 

Người Tiền gia đối với tất cả chuyện thành thói quen, đám đông vây xem.

 

Trần Chính Hà một nữa giận dữ quát mắng,

 

“Dừng cho !”

 

Ngô Thúy Hoa mới trèo dậy, phủi phủi bùn đất , sang Trần Chính Hà :

 

“Triệu Nhị Xuân, Tiền gia chúng sẽ cưới!”

 

Thế là náo nhiệt , một bên cưới một bên chịu gả.

 

Nghe lời , Triệu Đại Xuân liền kích động,

 

“Nhị Xuân nhà tuyệt đối sẽ gả sang đó.”

 

“Lý Chính đó, Triệu Nhị Xuân sẽ gả cho Vĩnh Cường nhà là chuyện cả thôn đều rõ.” Ngô Thúy Hoa .

 

Trần Chính Hà gật đầu.

 

lúc , Tống Xuân Hoa ở bên cạnh xen một câu,

 

“Có hôn ước thư ?”

 

“Lý Chính gia gia, con thấy ở trấn và huyện thành, việc gả cưới đều hôn ước thư.”

 

“Chốn thôn dã như chúng thì lấy hôn ước thư!” Ngô Thúy Hoa mắng.

 

“Vậy là hôn ước thư !” Tống Xuân Hoa , “Nếu hôn ước thư, thì việc gả cưới là do đôi bên tình nguyện, ngươi cưới, thì nàng cũng đồng ý gả mới , , Lý Chính gia gia?”

 

Ngày thường Trần Chính Hà cũng ăn ít thịt và đường do Tống Xuân Hoa biếu, đối với lời nàng , y vẫn sẽ nể tình vài phần, gật đầu đáp .

 

“Đại Xuân ca, nếu Tiền gia cưỡng ép gả cưới, thể đến nha môn tìm quan lớn phân xử.” Tống Xuân Hoa chậm rãi mở lời.

 

Thấy chiêu từ chối Nhị Xuân hiệu quả, Tống Xuân Hoa đành dùng đến chuyện mà dân đen sợ nhất: gặp quan.

 

Quả nhiên đến việc gặp quan, Ngô Thúy Hoa liền sợ hãi, nhưng vẫn cứng cổ :

 

“Hù dọa ai đó!”

 

Tống Xuân Hoa ;

 

“Vậy Đại Xuân ca cứ thử xem, sẽ dùng xe ngựa chở đến nha môn huyện thành.”

 

“Tống Xuân Hoa ngươi là ngoài đừng ở đây mà nhảm!” Ngô Thúy Hoa mắng Tống Xuân Hoa.

 

“Nhị Xuân là tỷ tỷ của , Đại Xuân là trưởng của , chuyện của bọn họ chính là chuyện của !” Tống Xuân Hoa hề lùi bước.

 

Ngô Thúy Hoa nổi giận đùng đùng, nhào về phía Tống Xuân Hoa,

 

“Ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi cái đồ tiểu nương tử lo chuyện bao đồng !”

 

Tống Xuân Hoa nghiêng tránh, Ngô Thúy Hoa như lúc nãy nhào lên Tiền Đại Phát, mà trực tiếp ngã nhào xuống đất.

 

Đào bà tử và Lưu thị ở bên cạnh mắng:

 

“Đáng đời!”

 

Đám đông vây xem, vang ha hả.

 

“Còn mau đỡ dậy, mù hết !” Ngô Thúy Hoa một nữa gầm lên với Tiền Đại Phát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-74-cuong-ep-ga-cuoi-lien-cao-quan.html.]

Tống Xuân Hoa cố ý lớn tiếng với Triệu Đại Xuân:

 

“Đại Xuân ca, nếu Tiền gia bên ngoài lời gì tổn hại đến danh dự của Nhị Xuân tỷ tỷ, cũng thể cáo quan. Ta thấy trong sách của đại ca và tam nhà ghi, rằng thể cáo họ tội phỉ báng, vu cáo.”

 

Thấy Triệu Đại Xuân ngây , Lưu thị vỗ vai y một cái,

 

“Nghe thấy !”

 

“Được , nếu thấy lời nào về , sẽ tìm huyện thái lão gia.” Triệu Đại Xuân kịp phản ứng , vội vàng tiếp lời.

 

Nghe Tống Xuân Hoa mấy một xướng một họa, Tiền gia bao gồm cả Ngô Thúy Hoa đều ai dám đáp lời nữa.

 

Ngô Thúy Hoa cũng đáp lời, chủ yếu là vì giờ đây miệng nàng thật sự đau.

 

“Chư vị hãy cho rõ, miếng thịt trả đây, đến khi Tiền gia chúng nó vu oan Triệu Đại Xuân, mong chứng giúp.” Đào bà tử từ lúc nào trong nhà, cầm một miếng thịt giơ lên.

 

Ngay khi lời dứt, mấy bà lão và bà thím quan hệ với Đào bà tử lập tức phụ họa:

 

“Đã thấy !”

 

Thấy Tiền gia thêm gì, Trần Chính Hà hắng giọng,

 

“Được , chuyện giải quyết xong. Sau đừng nhắc đến chuyện cưới Triệu Nhị Xuân nữa, nếu các ngươi thật sự cưới, thì đáng lẽ cưới nàng cửa từ mấy năm .”

 

“Không cần việc nữa!”

 

“Giải tán ! Giải tán !”

 

Trần Chính Hà xua đuổi đám dân làng đang xem náo nhiệt.

 

Tống Xuân Hoa kéo Đào bà tử đang định rời ,

 

“Duyên thím, ngày mai thím đến việc ?”

 

Đào bà tử sững sờ một chút, vội vàng :

 

“Được !”

 

nàng lập tức lắc đầu,

 

“Vẫn cứ để Nhị Xuân .”

 

Tống Xuân Hoa :

 

“Nhị Xuân cũng tiếp tục việc mà!”

 

Nàng tiếp tục :

 

“Nghe Duyên thím khéo nấu ăn, mời thím đến nhà bếp và quét dọn nhà cửa, sân vườn là .”

 

Vừa thế Triệu Nhị Xuân, Đào bà tử lập tức khen ngợi nàng dâu nhà :

 

, ở Hắc Ưng Sơn Thôn , trưởng tức nhà dám nàng thứ nhì, thì tuyệt nhiên ai dám thứ nhì . Nàng chân truyền từ cha , một đầu bếp lừng danh, theo thấy, còn hơn cả cha nàng nữa.”

 

Đào bà tử về đến nhà, liền túm lấy lão trượng nhà ,

 

“Năm nay vận may của chúng thật sự !”

 

“Sao !” Liễu lão đầu hỏi, tay vẫn thoăn thoắt đan chiếc nia tre.

 

“Tìm một công việc cho nhà con cả , mà còn là một việc nữa chứ!” Đào bà tử vẻ bí hiểm, “Ngươi đoán xem là việc gì?”

 

Liễu lão đầu lắc đầu, tay vẫn ngừng việc,

 

“Ta đoán, đoán !”

 

“Cái lão già nhà ngươi.” Đào bà tử oán trách một tiếng, nhưng hưng phấn , “Là nấu cơm cho nhà Xuân Hoa!”

 

“Nấu cơm ư?” Liễu lão đầu ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Đào bà tử vui vẻ :

 

“Ngươi cứ xem đó là việc ?”

 

Liễu lão đầu gật đầu đồng tình,

 

“Quả nhiên là một việc .”

 

Mèo con Kute

Đào bà tử ghé sát , nhỏ giọng hỏi:

 

“Ngươi đoán xem một ngày bao nhiêu văn?”

 

Sợ lão trượng mất hứng, nàng lập tức :

 

“Phải đoán đó!”

 

“Năm văn!”

 

Đào bà tử lắc đầu.

 

Thấy vẻ mặt của nương tử nhà , chắc chắn là y đoán thấp , Liễu lão đầu tiếp tục đoán:

 

“Sáu văn!”

 

Thấy nương tử nhà vẫn lắc đầu, y kinh ngạc ;

 

“Không lẽ giống lão nhị ?”

 

Thấy nương tử nhà gật đầu, Liễu lão đầu ngẩn một lát, lập tức xung quanh thấy ai, liền hạ thấp giọng xác nhận,

 

“Thật sự giống ư?”

 

Liễu bà tử vẻ mặt đắc ý :

 

“Thật sự giống! Hai mươi văn một ngày.”

 

Chẳng mấy chốc, Liễu Kim thị về đến nhà, Đào bà tử lập tức kể cho nàng chuyện .

 

“Nương, đa tạ nương!” Liễu Kim thị lời liền hớn hở mặt, lập tức hướng về Đào bà tử cảm tạ.

 

Đào bà tử xua tay,

 

“Tạ ơn gì chứ, chủ yếu là coi trọng tài nấu ăn của nàng thôi.”

 

Liễu Kim thị vội :

 

“Nếu nhờ nương, công việc nào đến lượt con chứ, phụ nữ trong nhà ai mà chẳng nấu ăn.”

 

Đào bà tử vô cùng hài lòng,

 

“Thôi , đến đó thì cho , đến khi đó tiền công cũng sẽ chia theo lão nhị .”

 

Nghe lời , Liễu Kim thị càng vui mừng khôn xiết.

 

Tống Xuân Hoa về đến nhà, định lấy chiếc trâm ngọc mua ở phủ thành từ trong gian , nhưng phát hiện nó cánh mà bay, tìm khắp gian cũng thấy.

 

Hai miếng ngọc bội cũng còn tăm .

 

 

Loading...