Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 66:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:32:51
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dạo Phủ Thành
Giờ còn sớm, Tống Xuân Hoa bắt đầu dạo quanh phủ thành.
Tiệm vải trong phủ thành nhiều màu sắc, kiểu dáng hơn, nàng mua mười thớt vải thô và mười thớt vải mịn.
Tiệm y phục may sẵn, mỗi mua một bộ.
Đi ngang qua tiệm trang sức, Tống Xuân Hoa liền bước .
Trâm, kẹp tóc, búi tóc, cài tóc, bộ diêu, ngọc bội, ban chỉ, hoa tai, ngọc trai, mã não và đủ loại trang sức khác, còn cả son phấn.
Những món trang sức cổ kính trang nhã khiến Tống Xuân Hoa mê mẩn rời mắt.
Trong túi tiền, trâm, kẹp tóc, bộ diêu, hoa tai, ngọc bội nào ưng mắt, nàng đều mua hết.
Tiểu nhị bên cạnh đến híp cả mắt.
Mua một đống trang sức, tốn hết một trăm lượng.
May mà Tống Đại Lang hoặc Tống Tam Lang cùng, nếu nàng thể mua sắm thoải mái như .
Số tiền đối với Tống Xuân Hoa chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
Lần một vạn thỏi xà phòng, loại thường và loại Ngải Thảo Phục Linh mỗi loại năm ngàn thỏi.
Trừ hai thỏi đầu tiên mang thử nghiệm, ba ngàn năm trăm lượng, chỉ còn thiếu bảy trăm văn.
Mua sắm xong quần áo trang sức, tiếp theo chính là “ăn uống!”.
Thịt thà gì đó, cần, trong nhà vẫn còn khá nhiều, Tống Xuân Hoa liền thẳng tiến đến tiệm bánh điểm tâm.
Bánh hạt sen, bánh hoa quế, bánh khiếm thực, bánh đậu xanh, bánh tiên đậu, bánh củ sen, bánh Long Tỉnh, bánh phục linh, các loại mứt, các loại kẹo…
Dạo liền bảy tám tiệm, thấy cái nào mắt, từng ăn qua đều mua một hai hộp hoặc một hai cân, khi nếm thử cảm thấy khá ngon thì mua ba năm hộp hoặc ba năm cân.
Đương nhiên thể quên các loại sách vở giấy bút mực liên quan đến đồ dùng học tập.
Liền thẳng tiến đến hiệu sách.
“Phiền tiểu nhị giới thiệu những quyển sách mà các học tử ưa chuộng.” Tống Xuân Hoa với tiểu nhị bước tới.
Tiểu nhị nhanh nhẹn chọn mười mấy quyển, “Những quyển là sách mà sách trong thành mua hoặc thuê nhiều.”
Tống Xuân Hoa chọn những quyển trong nhà , với tiểu nhị tiệm sách:
“Những quyển đều .”
“Khách quan đều ?” Tiểu nhị tiệm sách chồng sách dày cộp xác nhận.
Dù thì sách cũng hề rẻ, đây mười quyển, mà khách còn hỏi giá.
Tống Xuân Hoa gật đầu khẳng định:
“Đều !”
Nhận câu trả lời khẳng định của Tống Xuân Hoa, tiểu nhị tiệm sách vội vàng báo sách lên quầy.
Quay thấy Tống Xuân Hoa vẫn đang xem các sách khác, vội vàng tới:
“Cô nương còn cần gì nữa ?”
“Cứ xem !”
Bỗng nhiên Tống Xuân Hoa chữ của một thư sinh đang chép sách trong hiệu sách thu hút.
Tiểu nhị giới thiệu:
“Đây là chép sách do tiệm chúng mời về!”
Chữ của giống thể khải hiện đại, thích hợp cho mới học tập theo, Tống Xuân Hoa tuy hiểu chữ, nhưng chữ do trông dễ chịu, trôi chảy.
“Có tập chữ do vị chép ?” Tống Xuân Hoa , “Sách Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn loại ?”
Tiểu nhị lộ vẻ khó xử, “Tạm thời .”
Chữ của thư sinh chủ tiệm mấy ưng, thư sinh van nài mãi chủ tiệm mới chịu để đến chép sách.
Thư sinh lời liền ngẩng đầu về phía Tống Xuân Hoa.
Nói nhỏ:
“Ta bây giờ thể chép ngay!”
“Được, cần sáng mai, ngươi xem quyển nào ngươi thể chép xong.”
Dừng một chút,
“Trong nhà hai đứa mới bắt đầu học, ngươi xem những quyển nào thích hợp, đều chép thành hai bản, một hoặc hai tháng sẽ đến lấy.”
Trong mắt thư sinh ánh lên tia sáng.
Tống Xuân Hoa tiếp lời:
“Còn sắm thêm hai tập chữ!”
Chủ tiệm mặt mày hớn hở gảy bàn tính:
“Tổng cộng năm mươi tám lượng.”
Trong đó bao gồm cả tiền đặt cọc mà Tống Xuân Hoa trả để chép sách.
Tống Xuân Hoa cảm thán, vật phẩm dành cho sách quả hề rẻ.
Tống Xuân Hoa bước khỏi hiệu sách, chủ hiệu sách liền chỉ thư sinh với tiểu nhị:
“Pha cho một ấm mua hôm qua.”
Thư sinh cúi cảm ơn.
Khi tiểu nhị dâng , nhỏ:
“Viết cho nhé, thấy vị công tử thích chữ của ngươi, còn là một thiếu tiền nữa, tiền học phí của ngươi từ nay cần lo lắng nữa .”
Mua sách xong, Tống Xuân Hoa đến một tiệm bán văn phòng tứ bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-66.html.]
Bút mực giấy nghiên rực rỡ muôn màu, ít món mà trấn trong huyện cũng .
Tống Xuân Hoa thấy những món nào thích hợp hoặc cảm thấy mấy đứa ở nhà chắc sẽ thích, liền chọn lấy một hai món.
Tiệm tạp hóa, tiệm đồ sắt, các quầy hàng rong phố, Tống Xuân Hoa đều xem xét kỹ lưỡng một lượt.
Đồ ăn, đồ dùng, quần áo, đồ chơi, cái nào phù hợp, cái nào thích, cái nào cần thiết nàng đều mua hết.
Lúc mặt trời bắt đầu lặn về tây, Tống Xuân Hoa tìm một khách điếm gần cổng thành.
Ngày hôm , trời hửng sáng, phố còn chỉ tiệm đồ ăn sáng mở cửa, Tống Xuân Hoa mua hai mươi cái bánh bao nhân thịt, hai mươi cái bánh bao nhân rau.
Sau đó đến hiệu sách, lấy sách xong, nàng liền dắt xe ngựa thẳng tiến đến cổng thành.
Vừa khỏi cổng thành, nàng nhảy lên xe ngựa, “Dạ!”
Roi quất một cái, ngựa liền phi.
Nàng lẳng lặng lái xe về phía con đường bên cạnh để trở về.
Từ khi dọn quầy hàng ngày hôm qua, vẫn luôn theo dõi Tống Xuân Hoa.
Ra khỏi thành cũng .
Rời khỏi đường lớn, rẽ một con đường nhỏ, hai bên cây cối rậm rạp.
Tống Xuân Hoa phát động dị năng thực vật, cây cối hai bên đường phía liền mọc hướng giữa đường.
Mèo con Kute
Đi một khắc, Tống Xuân Hoa cảm thấy thở của kẻ theo dõi biến mất.
Nàng đường cũ, đường vòng một đoạn, lái xe về nhà.
Đến nhà thì vặn là giờ ăn tối.
Bên ruộng ít thôn dân, vác cuốc trở về nhà.
“Đại gia gia!” Tống Xuân Hoa dừng xe bên cạnh Tống Hữu Kim.
Thấy là Tống Xuân Hoa, Tống Hữu Kim dừng gọi:
“Xuân Hoa đấy !”
Tống Xuân Hoa tiên lấy một gói bánh ngọt và một gói giấy dầu đựng năm cái bánh bao nhân thịt đưa qua.
“Ai da, nhờ ánh sáng của Xuân Hoa !” Tống Hữu Kim ha ha nhận lấy.
Sau đó lấy một thớt vải thô từ trong xe ngựa đưa qua.
Thấy là nguyên một thớt vải, Tống Hữu Kim vội đẩy trở :
“Cái tuyệt đối thể nhận.”
“Ngài cứ cầm lấy , đây!” Tống Xuân Hoa quất roi một cái ngựa, “Dạ!”
Một lão đầu bên cạnh ngưỡng mộ :
“Nguyên một thớt vải, ai da, Xuân Hoa quả thật hào phóng!”
“Đây là bánh ngọt của tiệm bánh ngọt trấn đúng !” Một lão đầu khác ghé gần.
“Đây là bánh bao nhân thịt đúng , ngửi thấy mùi thịt .” Một bà lão chỉ gói giấy dầu, xong nuốt nước bọt ừng ực.
Tống Hữu Kim khà khà.
Trên đường , trong ánh mắt ngưỡng mộ của , Tống Hữu Kim ôm vải, xách bánh ngọt và bánh bao nhân thịt về nhà.
“Lão đầu tử, ông ôm một thớt vải thế !” Tống Kim Thị hỏi, “Ông trấn !”
“Ta trấn bao giờ, lấy tiền mà mua nguyên cả thớt , là Xuân Hoa cho đấy!”
Tống Kim Thị vội bước tới:
“Mau đưa đây, ông bùn đất thế , coi chừng bẩn vải đó.”
Khi lấy vải vóc, thấy gói bánh ngọt và gói giấy dầu trong tay, “Đây cũng là do Xuân Hoa cho.”
Tống Hữu Kim gật đầu.
Mấy đứa nhóc bên cạnh thấy gói bánh ngọt và gói giấy dầu trong tay Tống Hữu Kim thì dán mắt chằm chằm.
Cẩu Đản mũi thính, chỉ gói giấy dầu:
“Thịt, thịt, thịt!”
Tống Hữu Kim đưa gói thịt cho Tống Kim thị:
“Lát nữa sẽ chia mà ăn.”
Nghe , lũ nhóc liền vây quanh Tống Kim thị.
Xe ngựa đến cổng viện, hai đứa song sinh chạy .
“Nhị tỷ! Nhị tỷ!”
Dừng xe trong sân, Tống Xuân Hoa mở miệng:
“Kêu đại ca và tam ca khiêng đồ!”
Tống Tứ Lang lập tức dùng đôi chân ngắn cũn chạy trong nhà.
Tống Xuân Hoa đưa y phục, trâm hoa, dây buộc tóc và bánh ngọt yêu thích mua cho Tống Ngũ Nương:
“Đây là của Đường Đường chúng .”
“Oa, y phục đỏ, hoa đỏ, bánh ngọt cũng đỏ.”
Lúc , Tống Đại Lang và Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang gọi bước .
Tống Xuân Hoa đưa các món đồ mua cho mấy .
Tống Đại Lang và Tống Tam Lang sách vở, bút mực giấy nghiên mà rời mắt .
Tống Tứ Lang thì lắc lư chiếc bàn tính trong tay.
“Đại Ni, Nhị Ni, Tam Ni, đây là của các ngươi.” Tống Xuân Hoa đưa quần áo mới mua cho họ.