Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 46:-- --- Đem bạc về
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:28:06
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Đức về phía Giang bà tử,
“Nương!”
Mấy đứa nha đầu con nít mất thì mất, sắp nhi tử .
Giang bà tử Lưu Đức những lời mang ý trách móc, hung hăng trừng mắt Triệu quả phụ bên cạnh, nếu vì mặt mũi của đứa tôn nhi lớn của nàng , thì nàng đ.á.n.h nàng một trận .
Thấy Tống Xuân Hoa mấy thật sự để ý đến Tống Đông Mai, Giang bà tử nghiến răng :
“Bốn mươi lạng! Cho bốn mươi lạng thì chúng sẽ theo lời các ngươi.”
“Đại cô của và bốn con họ vẫn nên ở Lưu gia các ngươi .”
“Ôi, bụng của !” Triệu quả phụ sợ Tống Đông Mai ở Lưu gia, sờ bụng kêu lớn.
Lưu Đức và Giang bà tử , quả nhiên lập tức vây quanh.
“Tôn nhi của !”
“Con trai của !”
Lúc Lưu Đức mất hết lý trí, với ba đang đến cửa:
“Được, cứ theo lời các ngươi!”
Giang bà tử mặt đầy vẻ đồng tình, nhưng ánh mắt quét qua bụng Triệu quả phụ nhịn xuống.
Tống Xuân Hoa lấy bút mực giấy từ trong lòng đưa cho Lý Chính,
“Phiền Lý Chính dựa theo những gì chúng bàn bạc mà hai bản hòa ly thư và hai bản đoạn thư!”
Hòa ly thư, đoạn thư xong, Tống Xuân Hoa từ trong lòng lấy hai thỏi mười lạng, cùng vài khối bạc vụn.
Hòa ly thư, đoạn thư mỗi loại hai bản, mỗi bên tự cầm.
Tống Xuân Hoa thấy sự việc giải quyết xong, với Tống Đông Mai:
“Đại cô, chúng thôi.”
Tống Hữu Kim và Tống Nhị Tường bốn con trong tay ôm mấy bộ quần áo rách nát từ trong nhà, cuối cùng cũng đỏ mắt.
“Về nhà, dọn dẹp căn phòng phía Tây .” Tống Hữu Kim với Tống Nhị Tường, dịu dàng với Tống Đông Mai:
“Mấy con cứ tạm ở đó !”
Ngừng một chút, mang theo vẻ áy náy :
“Xuân Hoa, chuyện hôm nay thật sự quá cảm tạ ngươi, nếu thì đại cô của ngươi và mấy con họ...”
Nói ngừng , mấy con Tống Đông Mai bên cạnh, cảm kích Tống Xuân Hoa.
Mèo con Kute
“Dập đầu!” Tống Xuân Hoa với ba bên cạnh.
“Đừng, đừng, đừng! Đều là một nhà dập đầu gì!” Tống Xuân Hoa vội vàng đỡ mấy con đang định dập đầu cho nàng xe bò.
“Số bạc , đại cô nhất thời thể lấy , thể cho đại cô một chút thời gian , Xuân Hoa ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ trả , chỉ là sẽ lâu hơn một chút!”
“Số tiền ngươi cần lo lắng, và nương của ngươi còn chút tiền dưỡng lão, bán thêm một mẫu ruộng là đủ .”
“Cha, thể động đến tiền dưỡng lão của cha và nương, ruộng càng thể bán, thể vì con mà đến lúc đó cả nhà đều đói bụng.” Tống Đông Mai vội vàng phản đối, “Chuyện tiền bạc con sẽ tự nghĩ cách.”
“Ngươi thể cách nào chứ, cứ !” Tống Hữu Kim chốt hạ.
“Đại tỷ cứ lời cha !” Tống Nhị Tường .
“Con gái bất hiếu, để cha nương bận tâm !” Tống Đông Mai cúi đầu nhỏ.
“Đại ca và tam ban ngày học, chiều tối mới về, tam tứ còn quá nhỏ, cha gánh nước chặt củi nấu cơm, thỉnh thoảng lên núi, trong ngày chắc về , trong nhà lục ai trông, đại cô là đến nhà giúp trông nom , mười văn một ngày.”
“Được!” Tống Đông Mai liên tục đáp lời, “Không cần trả tiền!”
“Không cần tiền, thì sẽ mời khác trông nom .” Tống Xuân Hoa .
Thấy Tống Đông Mai mặt đầy vẻ khó xử, Tống Hữu Kim :
“Ngươi cứ nhận , mấy con nhớ lấy ân tình của Xuân Hoa.”
Thấy cha , Tống Đông Mai từ chối nữa, cảm kích :
“Đa tạ ngươi, Xuân Hoa!”
Đêm đó, cả sơn thôn đều yên tĩnh, Tống Xuân Hoa bò dậy từ giường.
Sắp đến thôn Đại Hà, nàng chui đường nhỏ trong núi.
Đến sân nhỏ mà ban ngày đến, nàng nhảy từ bên ngoài hàng rào.
“Khò—— khò—— khò—— khò——”
Tống Xuân Hoa cạy cửa căn phòng phát tiếng ngáy.
Tủ quần áo, bàn đều tìm một lượt mà thấy bạc, Tống Xuân Hoa đưa mắt về phía giường.
Nàng lấy chiếc khăn tẩm mê d.ư.ợ.c bịt mặt Giang bà tử.
Căn phòng yên tĩnh trở , nàng vén chăn, lấy chiếc túi tiền đang nắm chặt trong tay .
Bên trong ngoài hai mươi lăm lạng bạc hôm nay đưa, còn vài khối bạc vụn và hai xâu tiền đồng.
Một đồng tiền cũng để , lấy hết.
Cười khẽ một tiếng, nàng nhét đầy đá cuội túi tiền, cuối cùng, dùng vải rách bọc hai cục phân gà nhét trong.
Nàng đặt chiếc túi tiền trở tay Giang bà tử, chăn đắp như cũ.
Lấy chiếc khăn tẩm mê dược.
Các căn phòng khác một bóng , Tống Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng.
Đi đến bên chuồng gà, nàng ném ba con gà mái già ngoài sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-46-dem-bac-ve.html.]
Sáng sớm ngày hôm .
Tiếng la thất thanh vang vọng khắp sân Lưu gia.
Ngay đó là một ngày gà bay ch.ó sủa.
Phía Tống gia, vẫn ăn bữa sáng.
Tống Đông Mai bước sân.
“Ta đến trông Lục Lang.”
Trong nhà lúc truyền đến tiếng của Tống Lục Lang!
Tống Xuân Hoa vội vàng dẫn Tống Đông Mai trong nhà.
Tống Đông Mai thành thạo ôm lấy, sờ chỗ tã lót,
“Xuân Hoa, tã lót ở ?”
Tống Xuân Hoa mở tủ bên giường, bên trong đầy một tủ tã lót xếp gọn gàng,
“Ở đây.”
Nhìn tủ đầy tã lót bằng vải mịn, Tống Đông Mai ngẩn .
Nhanh chóng giúp Tống Lục Lang tã lót mới khô ráo.
“Ăn cơm thôi!”
Trong sân truyền đến tiếng của song sinh.
“Đại cô, chúng ngoài ăn cơm !”
“Ta, ăn .”
“Ăn cũng ăn một chút .”
“Không cần, cần!” Tống Đông Mai vội vàng xua tay.
“Quy tắc khi giúp việc cho nhà chúng là, ăn ba bữa ở nhà chúng .” Tống Xuân Hoa đẩy Tống Đông Mai ngoài.
Đến bàn ăn, đều sẵn chờ đợi.
“Thử tài nghệ của cha .”
Vừa là Tống Vĩnh Toàn , Tống Đông Mai thể tin , khi thúc thẩm họ còn ở đó, thúc bao giờ để đường bất cứ việc gì.
“Đại tỷ, đừng như , thật sự là đó.” Tống Vĩnh Toàn thấy Tống Đông Mai vẻ mặt tin thì lập tức giải thích.
Những còn bàn gật đầu.
Vừa vẫn lên bàn, lúc thấy cháo gạo trắng bàn, cùng một đĩa trứng xào, Tống Đông Mai kinh ngạc.
Tống Xuân Hoa dùng muỗng múc một muỗng lớn trứng cho bát Tống Đông Mai,
“Đại cô ăn rau .”
“Không, , cần, ăn cháo là .” Tống Đông Mai ngượng ngùng .
Tống Xuân Hoa gì, chỉ thỉnh thoảng múc thêm một muỗng trứng cho nàng .
Sau bữa ăn, Tống Xuân Hoa hướng dẫn Tống Đông Mai cách vắt sữa dê, nấu sữa dê và nấu bột gạo, đồng thời dặn dò một điều cần lưu ý.
“Đại cô, đây, bữa trưa bữa tối cha sẽ .” Tống Xuân Hoa xách cái gùi dặn dò, xoa đầu song sinh, “Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nhé!”
Song sinh ngoan ngoãn gật đầu, trịnh trọng đáp:
“Chúng con nhất định sẽ ngoan ngoãn!”
Tống Ngũ Nương nắm tay Tống Xuân Hoa, vẻ mặt lưu luyến,
“Nhị tỷ, đêm nay tỷ về ?”
“Ừm, tối sợ là ngủ với tứ ca đó, ?”
“Ta sợ!” Tống Ngũ Nương ngẩng đầu lên, “Ta thể ngủ một !”
“Ngũ Nương nhà chúng giỏi nhất , nhưng nếu ngủ với tứ ca, thì cứ ôm chăn sang đó, ?”
Tống Ngũ Nương ngoan ngoãn gật đầu.
Dọc đường săn bắn, nàng thẳng về phía sơn động.
Khi đến cửa sơn động, trong cái gùi chất cao như núi thú rừng, trong tay còn xách theo hai con gà rừng.
Tiểu Viên Tử vặn ôm một cái thùng, bên trong là quần áo giặt sạch.
Hai con heo săn , phần lớn thành lạp xưởng.
Lúc lạp xưởng hun vàng óng ánh.
Tống Xuân Hoa lấy một xâu xuống, cắt thành từng lát.
“Thơm quá!”
Nhìn lớp cơm lạp xưởng trải đều, Tống Xuân Hoa hít sâu một .
“Ngon quá, đúng là hương vị !”
“Ư!”
Liên tục ăn hai bát cơm, Tống Xuân Hoa ợ một tiếng dài no nê, đành đặt đũa xuống.
“Ngươi lên trấn xem ?” Tống Xuân Hoa cho lạp nhục gùi, hỏi.
Nhìn Tiểu Viên Tử tuy lắc đầu nhưng gương mặt đầy vẻ mong ngóng, Tống Xuân Hoa mỉm :
“Muốn thì cứ , chúng sẽ thẳng từ núi xuống.”