Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 261:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:46:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Hữu Kim và đoàn nhập kinh
Mười ngày hôn lễ, tân lang quan Tống Nghiên từ Thanh Hà phủ trở về.
“Trời mưa to như , cũng ngày mai sẽ về .” Tống Ngũ Nương xót xa oán trách.
Tống Nghiên tủm tỉm .
Tống Ngũ Nương giúp lau khô nước mưa, :
“Nhị tỷ, để về , thời gian tìm nàng một chút!”
Tống Nghiên vội vàng gật đầu.
Tống Xuân Hoa đưa chiếc hộp đựng khế ước bán trong tay qua,
“Khoảng thời gian ở Kinh thành, nên mới chậm trễ.”
Tống Nghiên đột nhiên quỳ xuống, chịu nhận.
Tống Xuân Hoa thần sắc đoan chính, giọng trong trẻo,
“Từ nay về , chúng chính là một nhà, còn là chủ tớ gì nữa.”
“Nhị tiểu thư mãi mãi là chủ tử của .”
“Đừng nhắc hai chữ ‘chủ tử’ nữa.” Tống Xuân Hoa giọng điệu kiên quyết, nhưng mất sự ôn hòa, nhắc :
“Huynh cưới Ngũ Nương, chúng liền là một nhà. Nếu cứ cố chấp như , Ngũ Nương nên tự xử như thế nào đây.”
Tống Nghiên lúc mới trịnh trọng đáp lời, giọng nghẹn ngào,
“Nghiên… vô cùng cảm kích. Nếu năm đó nhị tiểu thư cứu giúp, sớm… ngày hôm nay? Nay còn hứa gả Ngũ Nương cho , ân tình , Tống Nghiên cả đời khó báo.”
Tống Xuân Hoa nghiêm túc :
“Nếu báo đáp, thì hãy sống thật với Ngũ Nương!”
Đối với hôn sự , Tống Xuân Hoa và Tống Đại Lang mấy đều tán thành.
Tống gia cần dựa việc liên hôn để leo cao môn vọng, tự nhiên nỡ để Ngũ Nương gả nhà cao cửa rộng, ngày ba bữa hầu hạ chồng, xoay vần giữa tông đích thứ, cả đời giam cầm trong hậu trạch đình viện.
Tống Nghiên là do nàng đưa về, nhiều năm chung sống, rõ phẩm tính lương thiện, hành sự vững vàng.
Trong phủ bận rộn hơn nửa tháng, khắp các hành lang treo đèn lồng lụa đỏ, cửa sổ, khung cửa đều dán giấy cắt song hỷ.
Các bà phu nhân bưng chăn gấm thêu gối xuyên qua các hành lang.
Phúc bá từ sáng sớm bắt đầu giám sát hầu, treo lụa gấm, hận thể tự tay , chẳng mấy chốc, mái hiên bậc thềm, một cảnh tượng gấm vóc huy hoàng.
Trong bếp đang hấp bánh hỷ, bánh ngọt, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa.
Áo cưới của Ngũ Nương thêu xong, đang treo trong phòng, loan phượng dệt bằng chỉ vàng dày đặc, lấp lánh nền lụa đỏ.
Những phúc mời đến bận rộn, chỉ dẫn các nghi lễ.
Toàn bộ phủ tràn ngập khí hân hoan, giăng đèn kết hoa, lặng lẽ chờ đợi ngày lành.
29. [Tống Hữu Kim và gia đình Tống Đại Cô Nãi Nãi vẫn chậm trễ đến, cũng kịp vội vã đến Kinh thành sáu ngày hôn lễ.
Nửa tháng , trong phủ phái ngày ngày đợi ở cổng thành, sợ rằng sẽ bỏ lỡ.
Tống Hữu Kim vốn nghĩ mấy năm nay vì truyền thụ cách trồng khoai tây và gừng, qua ít nơi, cũng từng phủ của quan sĩ phu, coi như từng thấy qua chút ít thế sự.
Thế nhưng từ khi thấy cổng thành sừng sững, ngẩn ngơ suốt dọc đường – con phố rộng lớn thể chứa bảy tám cỗ xe ngựa song song, hai bên cửa tiệm san sát, lầu son cửa gấm, khiến hoa mắt, tâm thần chấn động.
Đến khi thực sự phủ cao môn , càng ngây tại chỗ, nửa ngày nên lời.
Mèo con Kute
Những cùng trong đoàn, còn hơn thế nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-261.html.]
Phúc bá sớm tươi tiến lên đón. Tống Xuân Hoa tin, bước nhanh , nhiệt tình mời trong.
Tống Xuân Hoa lời tươi ôn hòa:
“Phúc bá, mau dặn chuẩn nước nóng và cơm canh, để Đại bá cùng họ tiên nghỉ ngơi, chải rửa.”
Tống Hữu Kim và gia đình Tống Đại Cô nãi nãi theo phủ.
Dọc đường chỉ thấy đình đài san sát, hành lang thâm u tú lệ, trong nhà bài trí ngọc khí, thư họa, bình sứ, chỗ nào tinh xảo quý khí.
Họ vô thức cúi đầu y phục — ở trong thôn, thậm chí ở trấn huyện, đều coi là tề chỉnh và phú quý, nhưng giờ phút gần như khác mấy so với y phục của tiểu tư, nha trong sân.
Kiểu dáng y phục của Tống Xuân Hoa trông đơn giản, nhưng nhà quê hiểu chất liệu như họ cũng , chất liệu chắc chắn vô cùng đắt tiền.
Cả gia đình khỏi trở nên câu nệ, ngay cả thở cũng nhẹ vài phần.
Mấy đứa trẻ cũng còn vẻ nghịch ngợm thường ngày, nắm chặt vạt áo của cha và ông bà, ngoan ngoãn theo, dám chạy nhảy ồn ào.
Tống Xuân Hoa nhận sự gò bó, bất an của cả đoàn , khi đến sân viện sắp xếp, nàng khẽ cong khóe mắt, mỉm ôn hòa:
“Mau đừng , cứ coi như là nhà .”
Giọng điệu vẫn như thường ngày, như thể vẫn đang chuyện phiếm ở trong thôn, đó quan tâm hỏi:
“Trên đường thuận lợi ? Sao giờ mới đến, khiến chúng chờ mãi.”
Tống Kim thị thấy thái độ của Tống Xuân Hoa thiết, khác gì khi còn ở trong thôn, trong lòng an, sự gò bó cũng tan hơn nửa.
Nàng liếc Tống Hữu Kim một cái như thể trách móc:
“Còn chẳng do ông ! Trước khi trái ngó, cứ lo lắng yên về chút khoai tây và gừng trong ruộng, sợ khác chăm sóc chu đáo, cứng rắn trì hoãn thêm vài ngày.”
Lời dứt, đều bật .
Tống Kim thị thuận thế thêm vài chuyện thú vị gần đây trong thôn — nhà ai mới xây nhà, nhà nào mới thêm , mùa màng thu hoạch .
Chuyện nhà vụn vặt, kể lể rành mạch, mang theo giọng quê quen thuộc và tình ấm áp.
Bầu khí căng thẳng ban đầu từ lúc nào trở nên thoải mái hơn.
Cả đoàn lắng , , dần dần còn gò bó nữa, ngay cả mấy đứa trẻ cũng dám lén lút buông tay lớn, chớp mắt tò mò đ.á.n.h giá xung quanh.
Lúc Phúc bá bước , cúi :
“Tiểu thư, nước nóng và cơm canh chuẩn xong .”
Tống Xuân Hoa , với :
“Đi đường nhiều ngày như , nhất định vất vả . Mọi hãy nghỉ ngơi chải rửa một lát, tẩy sự mệt mỏi. Sau đó đến sảnh phụ dùng chút cơm canh đơn giản, tạm thời lót , tối chút nữa sẽ chính thức thiết yến đón gió cho .”
Khi hoàng hôn buông xuống, trong phủ càng thêm náo nhiệt.
Tống Đại Lang tan ca về nhà, Trần Uyển Nhu cũng dẫn theo hai đứa nhi tử nhỏ từ phủ Trần trở về.
Ngay đó, Tống Lục Lang cũng từ học đường tan học trở về, phu phụ Ngũ nương cùng Thẩm Mặc Bạch từ ngoài thành thăm thú cảnh sắc trở về.
Sau khi về nhà, ngay lập tức đến gặp gỡ và hỏi han Tống Hữu Kim cùng đoàn .
Khi Tống Đại Lang đại hôn, gia đình Tống Hữu Kim thể đến.
Mấy năm nay vì công việc bận rộn, thêm đó Trần Uyển Nhu liên tiếp sinh con, nên vẫn về làng nào.
Do đó, giờ phút , Tống Hữu Kim cùng những khác đầu tiên gặp vị tiểu thư phủ quý .
Trần Uyển Nhu hôm nay mặc chiếc áo lụa mềm màu xanh lục nhạt thêu kim tuyến, váy lụa vân mây màu trắng sữa, cử chỉ đoan trang ưu nhã, ánh mắt lưu chuyển ngời sáng, toát lên khí chất thanh quý và học thức đặc trưng của tiểu thư phủ Hầu.
Dù là trưởng bối, nhưng họ cũng khỏi một nữa căng thẳng và gò bó.