Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 255:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:46:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đổ phường thu phô tử
“Ngài… ngài hỏi vị lão đại nhân , cầu xin tiết lộ thêm một hai câu, cụ thể là sự kiện nào khiến cấp hài lòng ?”
Liễu Văn Xương , hừ mạnh một tiếng, ngữ khí tràn đầy sự bất lực và nôn nóng:
“Nàng tưởng lão đại nhân là thế nào? Đó là thể lượt đến gõ cửa tra hỏi ?
Người thể chỉ điểm vài câu là nể tình xưa nghĩa cũ. Còn truy hỏi chi tiết cụ thể, nàng là chê c.h.ế.t đủ nhanh, còn chặn nốt con đường lùi cuối cùng của !”
Ánh mắt Liễu Văn Xương một nữa rơi chồng văn thư ghi chép những chuyện vụn vặt trong hậu trạch.
Hắn càng nghĩ càng thấy, tất cả manh mối lờ mờ đều chỉ về cuộc xung đột trong yến tiệc mừng thọ ngày đó.
Đột nhiên ngẩng đầu, sang Liễu phu nhân đang dùng khăn tay lau khóe mắt, vội vã :
“Hiện tại nàng hãy về nhà đẻ một chuyến. Nhạc phụ đại nhân và Trần đại nhân quan hệ tồi, hãy nhờ ông giúp thăm dò khẩu phong của Trần Thượng thư!”
Liễu phu nhân , vẻ tủi mặt càng rõ rệt, giọng cũng mang theo tiếng :
“Lão gia! Ngài quanh co một vòng lớn như , tóm , vẫn là cho rằng đắc tội với nhà họ Tống mới rước họa , đúng ?”
Liễu Văn Xương dáng vẻ nàng mãi chịu nhận rõ hiện thực, nỗi sợ hãi và tức giận chất chứa trong lòng thể kiềm chế thêm nữa, đột nhiên dậy, phất tay áo lạnh giọng :
“Tốt! Tốt! Nàng , tự ! Ta sẽ chuẩn xe ngựa đến phủ nhạc phụ, đem cái họa trời giáng mà tiện phụ ngu xuẩn gây , kể rành mạch cho nhạc phụ ! Xem lão nhân gia ông sẽ phán xét thế nào!”
Lời như một tiếng sấm sét, giáng mạnh xuống đầu Trịnh phu nhân! Nếu để lão gia đích đến cửa, đó chẳng khác nào xé bỏ mặt mũi, phơi bày tất cả lầm và sự hổ thẹn mặt nhà đẻ!
Nếu chuyện chứng minh quả thật là do nàng đắc tội với nhà họ Tống mà , thì đó chính là phạm điều “khẩu thiệt”, rước họa nhà. Lão gia lúc nếu lấy điều “thất xuất” mà hưu nàng, quả là danh chính ngôn thuận.
Ngay cả nhà đẻ cũng thể đường hoàng ngăn cản!
Nghĩ đến hai chữ “hưu bỏ”, Liễu phu nhân sợ đến hồn bay phách lạc, chút tủi và bất phục tức khắc nỗi sợ hãi khổng lồ nhấn chìm.
Không còn màng đến thể diện gì nữa, nàng vội vàng nhào tới túm lấy tay áo Liễu Văn Xương, giọng the thé gấp gáp, mang theo nỗi kinh hoàng từng :
“Lão gia! Lão gia nguôi giận! Thiếp ! Thiếp lập tức ! Thiếp sẽ về nhà đẻ tìm phụ !”
Lúc , Tống Xuân Hoa gì đó, nữ nhi nhà nông gì đó đều còn quan trọng. Bảo địa vị của , hưu bỏ, mới là chuyện hàng đầu!
Bên Liễu phủ yên, còn Trịnh phủ thì hỗn loạn như gà bay ch.ó chạy.
Trong hoa sảnh Trịnh phủ, khí ngưng trệ đến đáng sợ.
Trịnh phu nhân cố gắng giữ vững uy nghi chủ mẫu, lạnh giọng :
“Chư vị, lúc e là hiểu lầm. Con còn nhỏ tuổi, lẽ khác che mắt, chuyện cửa hàng còn cần tra hỏi kỹ càng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-255.html.]
“Tra hỏi?” Quản sự sòng bạc đầu khẩy một tiếng, từ trong lòng thong thả lấy một tờ khế ước, tùy tiện ném lên bàn.
“Trịnh phu nhân, cũng là thể diện, chúng cứ mở toang cửa sổ mà trắng .” Giọng điệu bình thản, nhưng mang theo vẻ ngông cuồng của kẻ nắm chắc phần thắng, “Giấy trắng mực đen, dấu tay đỏ chót, công tử nhà tự nguyện ký tên. Như Ý Phường của chúng mở ở kinh thành bao năm nay, sống dựa hai chữ quy củ.
Hôm nay chúng đến đây, để cầu xin , mà là để theo quy củ tiếp nhận sản nghiệp. Nếu hợp tác, chúng sẽ khách khí xong thủ tục . Nếu hợp tác...”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt quét qua khuôn mặt lập tức tái nhợt của Trịnh phu nhân, giọng hạ thấp vài phần, ý uy h.i.ế.p càng đậm,
“Chúng cũng cách để đối phó với sự hợp tác. Cửa kinh triệu phủ mở hướng đó, , chúng cũng quen thuộc nơi .
Nếu tờ khế ước đưa lên công đường, tin tức về việc công tử quý phủ thua sạch của hồi môn của , đưa lên công đường, e rằng còn đặc sắc hơn cả truyện kể trong quán .
Nếu chuyện mà để mấy vị ngự sử ngôn quan rỗi rảnh , dâng tấu một bản... thì quan thanh của Trịnh đại nhân... ha, hậu quả đó, e rằng chỉ là ba gian cửa hàng...”
Lúc , tiểu tư run rẩy đến bẩm báo, tìm thấy bóng dáng nhị thiếu gia.
Quản sự sòng bạc , trong mắt lóe lên một tia thấu hiểu, giọng điệu càng trầm xuống vài phần,
“Phu nhân, sự việc đến nước , kéo dài vô ích. Bây giờ giao khế ước rõ ràng, bảo thể diện Trịnh phủ và Trịnh đại nhân; là chờ ngày mai nha môn sai dịch đến tận cửa bắt , náo loạn cả thành? Toàn bộ do quyết định!”
Trịnh phu nhân tuy tức giận đến thể chịu nổi, nhưng lời uy h.i.ế.p của sòng bạc khiến nàng đành bất lực, khí trong lòng chỗ phát tiết, chỉ đành sang bà tử :
“Còn mau lấy cho bọn chúng!”
Bà tử lăn bò lấy đến một chiếc hộp gỗ tử đàn tinh xảo. Mở , bên trong là khế đất và khế nhà của hai gian cửa hàng.
Trịnh phu nhân ánh mắt quét qua hai tờ giấy mỏng manh, đáy lòng như kim đ.â.m một cái, đây chính là hai gian cửa hàng đáng giá nhất, nhưng mặt biểu lộ, vẫn duy trì phong thái ung dung của chủ mẫu.
“Cứ cầm lấy .”
Giọng cố ý nén xuống thật bình , thậm chí mang theo một tia lạnh lẽo thờ ơ, nhưng kỹ, thể nhận sự căm hận nghiến răng nghiến lợi, thể kìm nén vẻ bình tĩnh,
“Chuyện hôm nay, đến đây là kết thúc. Nếu bên ngoài nửa lời đồn đại nên ...”
Lời uy h.i.ế.p hết, cần bàn cãi. Quản sự cũng là tinh ranh, há hiểu!
Thấy mục đích đạt, lập tức điều dừng , mặt lộ vẻ cung kính giả dối, tiến lên một bước nhận lấy khế nhà, khi kiểm tra kỹ lưỡng, chắp tay :
“Phu nhân cứ yên tâm, Như Ý Phường chúng trọng chữ tín nhất, tiền trao cháo múc, tuyệt lời nào !”
Cho đến khi bóng dáng mấy sòng bạc biến mất, vẻ bình tĩnh mà Trịnh phu nhân cố gắng chống đỡ, trong chốc lát sụp đổ.
Ngay đó cơn thịnh nộ càng thêm dữ dội nuốt chửng, hướng về đám hạ nhân bên cạnh quát:
“Còn ngây đó gì! Mau “mời” nhị thiếu nãi nãi đến đây cho !”
Chữ “mời” nhấn nặng, tràn đầy cơn giận cần phát tiết.
Mèo con Kute