Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 254:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:46:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu phu nhân tranh biện

 

Vì cái tát của Trịnh di nương, trong phủ đều im như ve sầu gặp lạnh, ai dám che giấu qua loa nữa.

 

Cuối cùng, một bà tử thô sử từng việc trong viện của Liễu phu nhân, từng trách mắng, run rẩy nhắc đến chuyện yến tiệc mừng thọ:

 

“Lão… lão gia… mấy hôm , phu nhân từ yến tiệc mừng thọ về, hình như tâm trạng cực kỳ tệ, ném đồ trong phòng, còn mắng… mắng gì mà cô nương họ Tống điều, đáng đời gả …”

Mèo con Kute

 

“Yến tiệc mừng thọ ở phủ Thượng thư? Họ Tống?” Liễu Văn Xương đột nhiên rùng một cái, như khai sáng!

 

Tất cả những mảnh vụn lập tức ghép – ý chỉ từ , hậu trạch, phu nhân dự tiệc, cô nương họ Tống… Hắn bỗng nhiên linh cảm, chuyện xâu chuỗi với !

 

Không còn để ý đến những chuyện khác, gầm lên với hạ nhân, giọng biến đổi:

 

“Mau! Mau ‘mời’ phu nhân đến đây cho ! Ngay lập tức! Lập tức!”

 

Vừa bước thư phòng, còn kịp mở miệng, Liễu Văn Xương túm chặt lấy cánh tay, lực đạo mạnh đến mức khiến nàng đau đớn kêu lên.

 

“Lão gia, ngài ?”

 

Liễu Văn Xương mắt đỏ hoe, gắt gao chằm chằm nàng, giọng vì sợ hãi mà khàn đặc:

 

“Nàng! Nói thật cho ! Ngày đó ở yến tiệc mừng thọ tại phủ Trần Thượng thư, nàng rốt cuộc gì? Đã gì với tiểu nương tử họ Tống đó? Từng chữ từng chữ một, rõ ràng cho !”

 

Liễu phu nhân từng thấy trượng phu thất thố kinh hãi đến , cũng dọa sợ, dám che giấu, đành kể một cách đứt quãng chuyện ngày đó nàng cùng Ngu phu nhân, Trịnh phu nhân mai mối như thế nào, Tống Xuân Hoa từ chối , bản tức giận chịu nổi mà châm chọc và nguyền rủa thế nào, và cả chuyện Tống Xuân Hoa một câu “ cần bận tâm” mà đáp trả.

 

Cuối cùng, vẫn còn chút tủi bổ sung:

 

“Thiếp cũng là theo chỉ thị của lão gia, tìm cho Tiền đại nhân một vợ kế gia thế ngoại mạo khá. Ai ngờ nữ nhi nhà buôn điều đến …”

 

“Câm miệng! Nàng đúng là một tiện phụ ngu xuẩn!” Liễu Văn Xương xong run rẩy khắp , đột nhiên buông tay nàng , lảo đảo lùi mấy bước, trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ nàng, ngón tay run rẩy:

 

“Theo chỉ thị của ? Ta là bảo nàng giúp Tiền đại nhân để mắt đến những cô gái thích hợp kết hôn, ai cho nàng nh.ụ.c m.ạ Huệ An Cư Sĩ? Nàng vì cái sự nh.ụ.c m.ạ của nàng, chỉ thăng quan một cấp, mà thể sắp mất cả cái mạng già ?!”

 

Liễu phu nhân cơn thịnh nộ từng của trượng phu dọa cho run b.ắ.n , vô thức lùi nửa bước, mặt lộ vẻ sợ hãi.

 

khi trượng phu đổ vấy tai họa lớn đến là do nàng đắc tội với Tống Xuân Hoa, chút sợ hãi đó lập tức một cảm giác hoang đường và bất phục cho nhạt mấy phần.

 

Nàng vặn vẹo chiếc khăn trong tay, giọng tuy còn chút rụt rè, nhưng sự tự tin từ gia đình hiển hách của nàng khiến nàng khác với Trịnh di nương, dám biện giải, nên nàng mở lời:

 

“Lão… lão gia… ngài tức đến hồ đồ ? Nàng Tống Xuân Hoa chẳng qua là một lão cô nương xuất nhà nông, tuy phong Huệ An Cư Sĩ nhưng cũng thực quyền.

 

Chẳng qua là ỷ chút thành tựu mà thôi… chút thành tựu đó của bọn họ cũng thể gì lão gia , dù một chỉ là tri phủ địa phương, ở tận Nam Việt xa xôi.

 

Người tuy ở Hàn Lâm Viện, là quan chức ngũ phẩm, nhưng lão gia ngài là tòng tứ phẩm.”

 

Nàng dừng một chút tiếp:

 

“Tuy là tế tử của Trần đại nhân Binh bộ Thượng thư, nhưng thể vì em vợ nhà họ Tần mà đắc tội đồng liêu? Hơn nữa tổ phụ của , Trần Thượng thư cũng dám dễ dàng đắc tội, nên nàng vài câu, , mà đến mức…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-254.html.]

 

Liễu phu nhân mặt rõ hai chữ “ tin”.

 

Liễu phu nhân càng càng lý, nhân đà tiếp tục phân tích:

 

“Lão gia ngài nghĩ xem, nếu thật sự là vì chuyện yến tiệc hôm đó.

 

Ngày đó tranh chấp chỉ mỗi ! Những lời Trịnh phu nhân lúc , còn khó hơn nhiều! Nếu về đắc tội, nàng đắc tội còn nặng hơn!

 

ngài xem, nhà họ Trịnh bây giờ chút động tĩnh nào ? Nếu thật sự báo thù, thể chỉ nhắm mỗi nhà chúng , mà bỏ qua nhà họ Trịnh? Chuyện thông chút nào!”

 

Nàng càng càng cảm thấy suy luận của hợp lý, ngữ khí cũng kiên định lên ít:

 

“Vậy nên nghĩ, chuyện của lão gia, thể là vô tình chướng mắt vị đại nhân nào đó, hoặc là kẻ họ Triệu tìm một mối quan hệ , nên mới đẩy lão gia xuống!”

 

Liễu phu nhân dám thẳng rằng chuyện liên quan đến hậu trạch, nên nàng :

 

“Không nhất định liên quan đến hậu trạch!”

 

Ngay khi Liễu phu nhân gạt bỏ trách nhiệm khỏi .

 

Đang chuẩn an ủi vài câu, Liễu Văn Xương im lặng hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, sự nghi ngờ và hỗn loạn đó bỗng chốc tan biến, đó là một sự kiên định gần như cố chấp.

 

Hắn từ từ lắc đầu, giọng trầm thấp nhưng mang theo một sức mạnh thể nghi ngờ:

 

“Không! Nhất định liên quan đến hậu trạch!”

 

Liễu phu nhân thấy ánh mắt và giọng điệu của lão gia kiên định như , nàng sững sờ:

 

“Lão gia?”

 

Liễu Văn Xương đột nhiên quét mắt Liễu phu nhân một cái, ánh mắt sắc bén như dao, gần như là nghiến răng mà :

 

“Nàng tưởng những gì điều tra mấy ngày nay là trò trẻ con ư? Nàng tin tức của từ ?”

 

Không đợi Liễu phu nhân trả lời, nặng nề phun ba chữ:

 

“Lão đại nhân!”

 

Liễu phu nhân , sắc mặt đột nhiên đổi.

 

Liễu Văn Xương khuôn mặt nàng tức khắc trắng bệch, giọng đè thấp hơn, mang theo một sự tức giận:

 

“Ta dùng đến tất cả nhân mạch và tiền bạc để giữ của mới thể từ lão nhân gia tin ‘tai họa khởi nguồn từ hậu trạch’, ‘ý chỉ từ ! Tuyệt đối thể sai !”

 

Sắc mặt Liễu phu nhân càng thêm tái nhợt mấy phần, nhưng sự kiêu ngạo từ nhiều năm ở vị trí cao, khiến nàng thể tin Tống Xuân Hoa năng lực kết nối với thiên gia, nàng miễn cưỡng tranh biện:

 

“Cho dù… cho dù là chuyện hậu trạch, lão gia ngài cũng thể khăng khăng cho rằng chính là vì đắc tội với nhà họ Tống mà rước họa ! Điều đối với quá bất công.”

 

 

Loading...