Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 245:-- Quyên góp ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:46:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Tam Lang hiệu một cái, râu quai nón liền từ bình phong bưng một hộp gỗ tử đàn, bên trong đặt một văn thư.
“Huệ An Cư Sĩ quyên góp mười vạn lượng bạc, dành riêng kinh phí sửa đường!”
Mấy trong phòng thoáng chốc giống như cao thủ võ lâm điểm huyệt, ngay cả thở cũng ngừng .
Đột nhiên, một tiếng "choang", chén của Thông phán rơi lăn xuống đất.
Tri châu mạnh mẽ phắt dậy, giọng đổi: “Mười... mười vạn lượng!”
Số tiền thể bằng một năm thuế của Nam Việt phủ, một năm thuế đó!
Tống Tam Lang gật đầu, chút do dự:
“Mười vạn lượng!”
“Huệ An Cư Sĩ bá tánh Nam Việt khổ vì đường núi lâu , nguyện dốc nửa tích cóp, đổi lấy một con đại đạo thông trời.”
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ cơn gió đêm từ dãy núi Nam Việt xa xăm cuốn theo sổ sách xào xạc, tựa như mang đến âm thanh sóng cuộn từ ngoài núi.
Dưới bức tường thông báo phủ nha Nam Việt, chen chúc đông nghịt, tấm bố cáo bằng lụa mà sai dịch dán lên ánh mặt trời chiếu rọi đến chói mắt.
Trong nhã gian của quán đối diện, Tống Tam Lang dẫn Tri châu và Thông phán cùng mấy khác ở đó, bên ngoài cửa sổ, âm thanh ồn ào từng trận tràn .
“Ta nhầm đấy chứ, sửa chữa quan đạo dãy núi Nam Việt...”
Một lão giả vuốt vuốt chòm râu:
“Đây quả là chuyện hoang đường của kẻ si!”
Người bên cạnh phụ họa:
“ thế, đúng thế, việc từ triều đại ý tưởng, nhưng từng thành công.”
Đồng thời, còn một khẽ :
“Ta thấy đây chẳng qua là một mánh khóe của quan viên thôi...”
Ngay đó, y dùng giọng nhỏ hơn, tay dấu đếm bạc : “Ta thấy là cái đây...”
Lúc , một nam tử mặc áo xanh, ăn vận như thư sinh, nhảy lên bệ đá cao giọng :
“Ta nghĩ thể thành công, Tống Đại nhân đó, hơn nữa Thánh Thượng cũng cực kỳ ủng hộ, Thánh Thượng là một minh quân mà!”
Đám đông , ít bắt đầu phụ họa.
Dù thì những đổi mà Tống Đại nhân mang cho Nam Võ Thành, cả Nam Việt Thành đều , Thánh Thượng chính là Trời, Trời ủng hộ thể thành công.
Lúc , một nam tử áo xanh khác đang bố cáo tiếp tục to bố cáo:
“Mong các vị khả năng hãy tích cực quyên góp, việc lưu danh thiên cổ, lợi nước lợi dân ......”
Lúc , từ ngoài cửa sổ vọng một giọng thô khàn:
“Thu tiền đến tận đầu lão tử ! Cái gì mà lưu danh thiên cổ, cái gì mà lợi nước lợi dân, rõ ràng là quan phủ đang tìm cách bóc lột mà thôi!”
Tri châu, Thông phán và các quan viên khác , kìm mà về phía Tống Tam Lang.
Biểu cảm và động tác của Tống Tam Lang hề đổi chút nào, y vẫn nhấp chén trong tay, một lời.
Nam tử áo xanh thư sinh tiếp tục to bố cáo:
”...Nay Huệ An Cư Sĩ quyên góp bạc giúp sửa quan đạo...” Đám đông “ùng” lên vỡ òa, bán quả trám ngay cả chiếc chiêng đồng cũng quên gõ.
Một lão nông :
“Mười, mười vạn lượng ư? Lão già sống đến tuổi là đầu tiên thấy đấy!”
Một trông như thương nhân từng khắp nơi ở bên cạnh : “Đây chính là Huệ An Cư Sĩ phát hiện khoai tây và gừng đó, Huệ An Cư Sĩ còn Thánh Thượng đích phong tặng mà.”
Một nam tử bên cạnh nối lời :
“Ở Nam Võ Thành của chúng còn xây sáu tòa nghĩa thương!”
“Không chỉ , còn xây mấy tòa học đường, cho phép học sinh và tính toán miễn phí...”
“......”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-245-quyen-gop.html.]
Trong chốc lát, những công lao vĩ đại của Huệ An Cư Sĩ liên tục bàn tán.
Không ít cảm hóa, bày tỏ ý quyên góp.
Ông chủ tiệm lương thực vẫn nghênh cổ :
“Huệ An Cư Sĩ tiền, thì cứ để nàng quyên góp thêm chút , một bá tánh nhỏ bé thì gì tiền ...”
Nam tử ăn vận như thương nhân bên cạnh phụ họa:
“ thế, đúng thế...”
Lúc , Tống Tam Lang vẫn yên nhúc nhích, dậy, đến cửa sổ, nghiêng cao giọng : “Ngô chưởng quỹ, mỗi năm ngươi tổn thất bạc hàng hóa đường hai ba trăm lượng chứ? Nếu quan đạo xây xong thì những tổn thất của ngươi, ngươi xem còn nữa ? Hơn nữa việc ăn của nhà ngươi thể phát triển xa hơn, lớn hơn, điều đối với ngươi là trăm lợi mà một hại nào!”
Ngay đó, y sang nam tử bên cạnh :
“Tiền chưởng quỹ, mỗi ngươi từ phía Bắc vận chuyển tơ lụa về, khi qua dãy núi Nam Việt, tiền tài tổn thất chắc ít hơn Ngô chưởng quỹ chứ.”
Bị vạch trần ngay tại chỗ, hai đỏ mặt tía tai. Tống Tam Lang mặc quan phục, chỉ ăn vận áo xanh bình thường, nên họ tưởng là thư sinh bình thường, đang định phản bác.
thấy khuôn mặt quen thuộc thò bên cạnh nam tử trẻ tuổi , liền nuốt vội lời định xuống.
Mèo con Kute
Ngay đó, lắp bắp :
“Tri... Tri châu Đại nhân, Thông... Thông phán Đại nhân...”
Thấy hai lấy nam tử trẻ tuổi ở giữa chủ, lúc họ còn đoán phận của nam tử trẻ tuổi.
Sợ đến mức lập tức quỳ xuống:
“Đại... Đại nhân, tiểu... tiểu nhân chỉ là càn......”
Cùng với việc hai quỳ xuống, đám đông lập tức thu hút về phía .
Những tinh mắt đương nhiên cũng thấy Tri châu, Thông phán ở lầu hai đối diện.
Phản ứng đầu tiên của tất cả đều là nghĩ xem lời gì nên .
Không ai là dẫn đầu quỳ xuống, hô lên một tiếng Đại nhân, ngay đó những khác cũng nối tiếp quỳ xuống.
Tống Tam Lang bảo tất cả dậy, ấm áp :
“Những lo lắng của là bình thường, tên tuổi, tiền bạc và vật phẩm quyên góp đều sẽ ghi chép đầy đủ bia đá quan đạo, đến lúc đó đều thể tra cứu, quan phủ tuyệt đối tham lam một phân một hào, một hạt lương thực nào từ tiền quyên góp!”
Lúc , nam tử áo xanh bố cáo lớn tiếng :
“ đúng đúng! Trên bố cáo đều ghi, hơn nữa đến lúc đó sẽ dựa theo tiền quyên góp mà giảm thuế qua đường quan đạo!”
Có nghi ngờ:
“Thật sự sẽ khắc lên bia đá ? Và thật sự sẽ trả thông qua việc giảm thuế qua đường quan đạo ?”
“Ta xin đảm bảo với các vị, chi tiết tiền bạc và vật phẩm quyên góp nhất định sẽ khắc lên bia đá, đến lúc đó sẽ đồng thời trả cho thông qua thuế qua đường quan đạo !” Tống Tam Lang lớn tiếng .
Khi bên vẫn còn tiếng nghi ngờ, mấy bá tánh Nam Võ Thành lớn tiếng :
“Mặc kệ các ngươi tin , bá tánh Nam Việt chúng đều tin Tống Đại nhân!”
Mọi nghĩ đến những công lao vĩ đại của Tống Đại nhân ở Nam Võ Thành, tiếng nghi ngờ trong lòng cũng dần dần vơi .
Số tiền quyên góp chỉ khắc lên bia đá, lưu truyền trăm năm, mà còn giảm thuế qua đường quan đạo, xem đây đúng là một mối ăn chỉ lời chứ lỗ.
Lúc , một chưởng quỹ tiệm vàng lớn tiếng hô:
“Ta nguyện hiến năm trăm lạng!”
Bên cạnh, các thương nhân, thư sinh cùng phú hộ, địa chủ đang vây xem cũng tranh cất lời:
“Ta nguyện hiến ba trăm lạng!”
“Ta nguyện hiến hai trăm năm mươi lạng!”
“Ta nguyện hiến năm mươi lạng!”
“…”