Huệ An Cư Sĩ, Cống Tửu
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chế :
Trẫm duy vương chính chi bản, thủ trọng nông tang; sinh dân chi lực... hiến khoai tây, gừng hai loại cho triều, tường trần kỳ pháp, nghiệm chi khoảnh mẫu, quả hoạch phong đăng......
Tống Xuân Hoa thị...... Tư phong nhĩ vi “Huệ Nông Cư Sĩ”, tứ kim bách lượng, lương điền thiên khoảnh...... Kỳ thôn nhân Tống Hữu Kim, Trần Chính Hà hiệp lý trồng trọt, cần mẫn hữu gia, diệc đương tinh biểu.
Tống Hữu Kim, Trần Chính Hà, các tứ:
Bạch ngân nhất bách lượng, tế quyên thập thất, miễn phú tam niên, mệnh nhị nhân vi “Khuyến Nông Sứ” giáo tập tân pháp.
Khâm thử!”
Một đạo thánh chỉ xong, khi vẫn còn đang ngỡ ngàng,
Đồng công công mở đạo thánh chỉ thứ hai.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, sắc :
Trẫm cận đắc “Huệ An Cư Sĩ” Tống Xuân Hoa sở nhưỡng bồ đào tửu, phẩm chi cam thuần......
Đặc sắc định lệ: tuế cống chuyên cung... dĩ vi cung yến ngự dụng... thiết ti giám tạo...”
Nghe đến đây, sắc mặt Tri phủ đại nhân còn chút huyết sắc nào, rượu nho trở thành cống tửu ? Tô gia hại thê t.h.ả.m !
Đọc xong thánh chỉ, Đồng công công tươi rói bước đến mặt Tống Xuân Hoa,
“Chúc mừng Huệ Nông Cư Sĩ!”
Sau khi quan sai tuyên chỉ rời , dân làng ngoài sân mới dám từ đất bò dậy.
“Đại Lang đỡ dậy, ai nha, chân mềm nhũn thế ......”
Tống Xuân Hoa bước đến mặt Tống Hữu Kim và Trần Chính Hà, những vẫn còn quỳ đất, ánh mắt trống rỗng,
Mèo con Kute
“Đại gia gia, Lý Chính thể dậy !”
Thấy hai vẫn còn ánh mắt trống rỗng, Tống Xuân Hoa hiệu cho Tống Đông Mai và tiểu tư mỗi đỡ một dậy.
“Ta... Hoàng thượng ban thưởng!”
“Ta còn là ‘Khuyến Nông Sứ’ do Hoàng đế ban phong......”
Tống Hữu Kim và Trần Chính Hà kể từ khi tuyên chỉ xong, suốt cả ngày hôm đó đều chìm trong những lời lẩm bẩm đó.
Ngày hôm , trời hửng sáng.
Tri phủ và Tri huyện hai đến cửa sân nhà Tống Xuân Hoa.
“Chúc mừng Huệ Nông Cư Sĩ, chúc mừng Huệ Nông Cư Sĩ!”
Hai còn sân cất tiếng chúc mừng.
“Vật mọn, chẳng thành kính ý!”
Ngay đó, tiểu tư phía hai bưng lễ hộp tiến lên.
Tống Xuân Hoa :
“Tâm ý của hai vị đại nhân, xin nhận!”
Hai cho rằng đối phương tha thứ.
Tống Xuân Hoa tiếp tục :
“Sau việc quảng bá khoai tây, gừng, cùng với việc chế biến rượu nho , còn mong hai vị đại nhân chiếu cố!”
Hai lập tức yên tâm, rằng Tống Xuân Hoa còn để bụng chuyện cũ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-235.html.]
Thật Tống Xuân Hoa vốn định tính toán, dù đối phương là quan tam phẩm đại viên, nhà nàng tuy trạng nguyên và thám hoa, nhưng về quan chức cũng chỉ là lục phẩm nhỏ nhoi.
Hơn nữa, hai họ cũng chuyện gì quá đáng.
Thế gian lúc nào cũng đen và trắng rõ ràng.
Xưởng lạp xưởng và bì heo mở cửa trở .
Cả thôn sôi trào, bởi vì việc chỉ kiếm bạc, mà còn mang vinh dự, dù đây cũng là thứ để những quý tộc dùng.
“Ai nha, Nhị Xuân cô thật là ! Có thể trực tiếp xưởng rượu.” Một phụ nữ , lời hề chút ghen tị nào, chỉ sự ngưỡng mộ.
Nhị Xuân còn là kẻ ngốc mà ai cũng thể bắt nạt như , nếu dám , đừng hòng ở trong thôn.
Nhị Xuân ha hả. Ca ca với nàng, bất kể khác gì, cứ là .
Sau cả ngày phỏng vấn, tổng cộng chọn hơn hai mươi .
Bên vườn nho, Tống Đại Tường sáng sớm ở trong vườn chỉ huy thu hoạch.
Tống Hữu Kim bây giờ dồn hết bộ tinh lực để tuyên truyền khoai tây.
“Xuân Hoa, cái gừng đó, chúng từng trồng qua!” Tống Hữu Kim và Trần Chính Hà lo lắng .
“Không , sẽ dạy hai , đồng thời sẽ rõ các chú ý.” Tống Xuân Hoa .
Thấy Tống Xuân Hoa , hai mới yên tâm.
Trong vòng năm ngày, sự sắp xếp của Huyện thái gia, đại diện của các thôn trong huyện đều đến học cách trồng khoai tây và gừng.
Trong vòng nửa tháng, sự hỗ trợ và sắp xếp mạnh mẽ của Tri phủ đại nhân, tất cả đại diện các thôn trong phủ đến thôn Hắc Ưng Sơn.
Tống Hữu Kim và Trần Chính Hà bận rộn đến mức chân chạm đất.
Tuy bận nhưng họ vui vẻ, đây là nhiệm vụ do Hoàng thượng chỉ định, hì hì, hơn nữa mỗi tháng còn bạc để nhận.
Khoảng thời gian , vui vẻ nhất chính là Tống Đông Mai.
Nhị Nha, mở tửu lầu ở huyện thành, trở về.
Đại Nha cũng theo tế tử Trần Anh Kiệt từ phủ thành bên cạnh trở về.
Hai phụ trách bán hương muỗi, mấy ngày bán hết một lô hàng về thôn.
“Anh Kiệt, , nghỉ ngơi vài ngày ở nhà ?” Tống Đông Mai thấy tế tử dừng ở nhà thì hỏi.
Đại Nha :
“Chàng nhân lúc bây giờ dễ bán, thì bán thêm chút! Đợi mấy tháng nữa trời trở lạnh khó bán , hẵng nghỉ ngơi.”
Hai mua một mảnh đất trong thôn, xây một căn nhà ngói xanh. Bình thường khi ở thôn, Đại Nha đa thời gian đều ở cạnh Tống Đông Mai.
“Lần con cùng?” Tống Đông Mai , nhưng lập tức , “Không cũng , ở nhà nghỉ ngơi !”
Đại Nha thấy xung quanh ai liền ghé sát , thì thầm:
“Con thai !”
Tống Đông Mai , mắt liền sáng rực lên, nén xuống sự kích động trong lòng, “Thật ?!”
Đại Nha gật đầu, “ mới chỉ một tháng, chúng con chỉ với và bà nội, nên đừng ngoài nhé.”
“Ta , .” Tống Đông Mai vội vàng gật đầu.
Tống Xuân Hoa ở trong thôn, ngoài việc đến xưởng rượu nho, thời gian bình thường nàng đều sâu trong núi.
Ngày hôm đó, ánh bình minh hé.
Tống Xuân Hoa đeo giỏ tre một nữa về phía núi sâu.