Đoạn đường
Trong gió lạnh căm, một chiếc xe ngựa lăn qua tuyết đọng, kẽo kẹt tiến về phía .
Trong xe, Tống Xuân Hoa quấn chặt chăn, ngón tay lười biếng lật cuốn tiểu thuyết lấy từ gian. Nàng vẫn quen với việc sách dọc của thời đại .
Thỉnh thoảng nhón một miếng bánh ngọt tinh xảo hoặc một hạt trái cây khô đưa miệng.
Trên càng xe phía , Tế Cẩu và Đại Ngưu quấn như hai con gấu ú nụ, mũ da che tận lông mày.
Hai phiên cầm cương, trong cái lạnh thấu xương , ngay cả thở cũng hóa thành khói trắng.
Họ sinh ở nơi ấm áp, tuy trải qua một mùa đông, nhưng gió lạnh cắt da như d.a.o thép vẫn khó mà chịu nổi.
Khi cầm roi, ngay cả mắt cũng giấu vành mũ.
Đã là ngày thứ ba khởi hành.
Tuyết phủ kín đường, băng ẩn chứa nguy hiểm, cho dù lúc xuất phát xử lý cẩn thận vó ngựa và bánh xe, hai vẫn dám lơ là dù chỉ nửa phần.
Mèo con Kute
Lúc tuy vẫn là giờ Thân ( 3-5 giờ chiều), nhưng mùa đông trời tối sớm, hơn nữa thị trấn tiếp theo ít nhất mất hai canh giờ, Tống Xuân Hoa quyết định thành .
Vào thành, nàng tìm một khách điếm nhất trong thành để nghỉ .
Khi ngoài, Tống Xuân Hoa bao giờ chịu thiệt thòi bản .
Mặc dù cả ngày đều ở trong xe ngựa, nhưng Tống Xuân Hoa vẫn sai tiểu nhị mang một thùng nước phòng để tắm rửa.
Sau khi ngâm , sự mệt mỏi đường tan biến, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
Thời gian còn sớm, Tống Xuân Hoa chuẩn ngoài dạo phố, tiện thể tìm một quán ăn.
Tế Cẩu và Đại Ngưu tự nhiên sát theo .
Hoàng hôn buông xuống, đường phố vắng vẻ, nhiều cửa hàng bắt đầu đóng cửa, tiếng ván gỗ va trong gian lạnh lẽo càng thêm rõ ràng.
Ba hỏi thăm vị trí quán ăn ngon nhất thành, thẳng tới đó.
“Ba vị mời !” Tiểu nhị nhiệt tình đón chào.
Ngoài cửa, đường phố lạnh lẽo, trong cửa là một thế giới khác.
Tiếng ồn ào, náo nhiệt như nước sôi.
Muộn hơn chút nữa, e rằng sẽ khó tìm chỗ .
“Các ngươi Quán Thang Bao, của Tiền An Phủ ?” Tống Xuân Hoa thực đơn hỏi.
Tiểu nhị nịnh nọt đáp:
“Khách quan ngài thật là kiến thức rộng rãi, chính là Quán Thang Bao của Tiền An Phủ đó ạ.”
“Vậy hết mang hai lồng ,” Tống Xuân Hoa , chỉ thực đơn tiếp tục gọi sáu món ăn.
Tiểu nhị nhắc nhở:
“Khách quan, món ăn nhà chúng phần đầy đặn!”
Đồng thời quên chỉ những bát thức ăn lớn bàn bên cạnh, thậm chí vài món còn đựng trong chậu.
Tống Xuân Hoa :
“Nhà các ngươi thật là hào phóng, , ngươi cứ dọn lên , nếu ăn hết, chúng sẽ mang về.”
Khách quan như , tiểu nhị chắc chắn sẽ thêm nữa, vả , gọi thêm một món ăn cũng lợi cho quán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-224.html.]
“Được , khách quan các ngài chờ chút!” Tiểu nhị cầm thực đơn lui xuống.
Quán Thang Bao hấp lò, chỉ cần bưng là thể dùng ngay, món lên bàn sớm nhất đương nhiên là Quán Thang Bao.
“Canh gói trong !” Đại Ngưu tò mò hỏi.
“Gói là thịt đông, nấu nóng lên liền thành canh .” Tống Xuân Hoa giải thích.
Lúc , tiểu nhị vặn bưng món ăn tới, xen ,
“Khách quan, ngài thật sự là kiến thức rộng, quả thật là gói thịt đông.”
“Ngươi cũng thật hào phóng đó!” Tống Xuân Hoa .
Tiểu nhị ha hả, “Chúng sợ nhà khác bắt chước, bí quyết của chúng chính là nước sốt gia vị .”
Tống Xuân Hoa c.ắ.n một miếng, quả nhiên nước sốt hương vị ngon, thảo nào tiểu nhị sợ khác .
Thức ăn quả nhiên đầy đặn, sáu món ăn, hai lồng Quán Thang Bao bày đầy cả bàn.
Đại Ngưu lúc cũng ăn một cách thoải mái, lúc mới theo Tống Xuân Hoa còn sợ chê bai nên chỉ dám ăn ba bốn phần no, thấy Tống Xuân Hoa bảo cứ ăn tự nhiên, mới dần dần buông lỏng mà ăn.
Dù cũng trả về nha hàng mấy vì sức ăn quá lớn.
Mấy bát bàn cạn đáy, đặc biệt là bát thịt kho tàu lớn , còn sót một giọt nước sốt nào. Đại Ngưu dấu hiệu dừng , Tống Xuân Hoa liền bảo tiểu nhị mang thêm một bát thịt kho tàu nữa.
Tiểu nhị đáp lời, khen ngợi:
“Đại ca , sức ăn thật khá!”
Đại Ngưu hề hề , nhưng thấy chủ tử nhà chút vui nào, liền tiếp tục vùi đầu cơm canh.
Lúc , một phụ nữ gầy đến mức gió thổi là đổ bước , lưng cõng một đứa bé vài tháng tuổi, cúi hỏi từng :
“Khách quan xin hỏi giặt quần áo ?”
Sáng mai sẽ rời , giặt lúc sẽ khô, khi phụ nữ hỏi nàng, nàng lắc đầu tỏ ý cần.
Người phụ nữ níu kéo, tiếp tục hỏi tiếp theo.
Lúc , một đàn ông ở bàn gần đó :
“Du Nương Tử, nàng chỉ cần chấp thuận tiểu của Tiền Viên Ngoại, là thể hưởng phúc , việc gì như thế giặt y phục cho khác.”
Một nam nhân bên cạnh với giọng khinh miệt,
“Phải đó, Tiền Viên Ngoại còn chẳng chê nàng gả chồng còn sinh con.”
Du Nương Tử phớt lờ lời lẽ của hai kẻ , vẫn cúi lưng hỏi han những xung quanh.
Hai nam nhân thấy Du Nương Tử thèm để ý, cảm thấy mất mặt, liền quát lớn với tiểu nhị:
“Quán ăn ai cũng thể ?”
Tiểu nhị vội vã tiến lên xoa dịu, Du Nương Tử bằng ánh mắt áy náy.
Du Nương Tử gật đầu với , lập tức rời khỏi quán ăn.
Dùng bữa xong, thanh toán, cửa. Đường phố tối đen, các cửa tiệm hai bên đóng cửa cài then.
Tống Xuân Hoa bèn gác ý định dạo phố, thẳng đường về khách điếm.
Sáng sớm hôm , ba dùng xong bữa sáng, Đại Ngưu dắt xe ngựa, Tế Cẩu thanh toán, Tống Xuân Hoa khoan thai bước từ phòng khách xuống lầu.
Dưới đại sảnh vang lên một tiếng “Rầm!”