Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 220:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:45:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

24. [Vượt qua dãy núi Nam Việt, Đến Kinh Thành

 

Toàn bộ Nam Việt Sơn Mạch, trừ hai đầu nam bắc lối hẹp.

 

Khu vực rộng lớn ở giữa đường , chỉ thể dựa sức dùng liềm hoặc d.a.o chặt cây, chẻ một con đường giữa cỏ rậm và cây nhỏ.

 

Đoàn của Tống Xuân Hoa, ai nấy đều quấn kín mít, từ đầu đến chân một kẽ hở, chỉ để chống rắn rết, côn trùng khắp nơi trong khu rừng ẩm ướt, nóng bức .

 

May mắn , lúc là cuối tháng mười, khí lạnh dần nổi lên, nếu với bộ trang phục như , cộng thêm việc liên tục vung d.a.o chặt phá, đủ để khiến mất nước và say nắng.

 

Đi đến giữa trưa, đến một bờ suối, bên cạnh một đất trống, như đại xá, quyết định nghỉ ngơi một lát.

 

Đại Ngưu tháo chiếc nồi sắt trong túi , xuống bờ suối lấy nước;

 

Tế Cẩu thì ở quanh đó tìm kiếm củi khô;

 

Tống Xuân Hoa thì nhanh nhẹn mang đến mấy tảng đá suối, xếp thành một bếp đất đơn giản, lão giả dẫn đường ở bên cạnh giúp đỡ.

 

Bên phía tiêu sư cũng là một cảnh tượng bận rộn.

 

Ngay ngày đầu tiên núi, các tiêu sư uống nước sống trực tiếp, Tống Xuân Hoa nhắc nhở.

 

Trong thời cổ đại, “chướng khí” là tên gọi chung cho nhiều yếu tố gây bệnh trong môi trường ẩm ướt, nóng bức, chủ yếu bao gồm bệnh sốt rét ác tính, bệnh truyền nhiễm qua đường nước, ô nhiễm thực vật và động vật độc, cùng với ảnh hưởng của khí hậu địa lý.

 

Trong đó, việc phòng ngừa bệnh truyền nhiễm qua đường nước quan trọng nhất là uống nước lã, mà đun sôi nước để uống.

 

Tống Xuân Hoa cho thêm một hai nhúm muối ấm nước, cái thời tiết ẩm ướt nóng bức còn bọc kín , lượng mồ hôi nhiều, nhất định thêm muối để tránh mất nước.

 

Ấm nước đổ đầy, đó là nấu nước uống cho ngựa.

 

Để tránh ngựa đến bờ suối uống nước, nàng buộc ngựa ở phía bên bờ suối, cho chúng đến gần mặt nước.

 

Một tiêu sư trẻ tuổi hiểu, nhỏ giọng :

 

“Người uống nước lã thì thôi , đến ngựa cũng thể uống.”

 

Ngũ lão đại liếc một cái, trực tiếp phản bác:

 

“Người uống , ngựa thì uống !”

 

Ngay đó thấy đối phương tuổi còn nhỏ, nhắc nhở:

 

“Xem nhiều, học nhiều, ít!”

 

Đoạn thời gian chung đụng xuống, Ngũ lão đại càng thấy Tống Xuân Hoa là một nhân vật, kinh nghiệm đường còn giỏi hơn cả ông theo nghề tiêu sư mấy chục năm.

 

Ví dụ như vượt Nam Việt Sơn Mạch , nàng dặn uống nước lã, nước đun sôi thì bỏ muối, chỗ nghỉ thì đốt ngải cứu và thứ nàng gọi là hương đuổi muỗi, uống thứ canh cay cay gì đó, đừng uống cơ thể đúng là dễ chịu.

 

Còn đừng , đây là ông vượt Nam Việt Sơn Mạch thoải mái nhất, những vượt qua đều mất nửa cái mạng, đó là khi ông còn cường tráng, những bỏ mạng trong núi ít, dù bỏ mạng trong núi thì những khỏi núi mà đổ bệnh cũng ít.

 

Mặt trời qua đỉnh tây, tránh cái nóng độc nhất, đoàn tiếp tục khởi hành.

 

Đối với khác là cực hình, với Tống Xuân Hoa như cá gặp nước.

 

Trong khu rừng nguyên sinh , năng lượng thực vật hùng vĩ cuồn cuộn như thủy triều đổ về phía nàng, nuôi dưỡng dị năng thực vật của nàng.

 

Nếu kịp đến Đông chí, và cân nhắc những cùng, nàng thật sự thể chậm rãi.

 

Ròng rã mấy ngày, c.h.é.m cây bổ đá, cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời.

 

Trả hết thù lao cho dẫn đường, Tống Xuân Hoa còn tặng thêm mấy xâu hương đuổi muỗi mà đối phương thèm thuồng bấy lâu, khiến lão giả liên tục chắp tay cảm tạ.

 

Từ biệt hướng đạo, một đoàn lên đường.

 

Thấy một ai khó chịu, thậm chí ngựa cũng tinh thần phấn chấn, Ngũ lão đại càng thêm bội phục Tống Xuân Hoa.

 

Vượt qua Nam Việt Sơn Mạch, khí lạnh buốt giá liền ập đến.

 

Mọi vội vàng áo dày.

 

Thủy lục luân phiên một tháng thì đến Kinh Châu.

 

Ở bến tàu, khi tất cả hàng hóa dỡ lên thuyền, để Đại Ngưu và vài tiêu sư ở trông coi, Tống Xuân Hoa dẫn Tế Cẩu và Ngũ lão đại đến mã hành, bán những con ngựa mệt mỏi đường.

 

Lúc là đầu đông, càng về phía bắc, thời tiết càng trở nên lạnh giá, đặc biệt khi sông nước, gió càng dữ dội.

 

Mọi đều mặc những bộ quần áo dày mang theo.

 

Đoạn thời gian , Tế Cẩu vẫn luôn từ bỏ việc học quan thoại, lúc quan thoại của cơ bản thể hiểu, đa cũng đều thể .

 

Dù vẫn , nhưng "Thiên Tự Văn" thì thể làu làu sót một chữ nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-220.html.]

Sau khi sắp xếp thỏa, Tống Xuân Hoa liền dạy tư thế cầm bút, đó đưa cho đối phương một quyển vở tập tách rời nét chữ, “Trước tiên hãy luyện những nét ngang, dọc, phẩy, mác , mỗi chữ ngoài những nét mà thành, luyện những nét , thì như xây nhà đặt nền móng vững chắc, nền móng vững chắc thì nhà mới kiên cố.”

 

Theo sát đó, nàng đưa cho đối phương một cây bút lông, “Ngươi tiên nhúng nước mà luyện tập, vài ngày nữa sẽ đưa giấy mực cho ngươi.”

 

Tế Cẩu nhận lấy sách bút, cổ họng nghẹn , khóe mắt tức khắc đỏ hoe.

 

Hắn chỉ cảm thấy, kiếp nhất định tích đại đức, kiếp mới thể gặp vị chủ nhà như .

 

Đại Ngưu thì theo tiêu sư học võ, tuy một sức lực lớn, nhưng chiêu thức thì .

 

Đối với việc , Tống Xuân Hoa yêu cầu chỉ cần nhận bộ Thiên Tự Văn là .

 

Quyển tiểu thuyết mới, còn một phần xong, Tống Xuân Hoa nữa cầm bút bắt đầu .

 

Gần đến giờ bữa tối, Ngũ lão đại và một tiêu sư mang theo mấy con cá tươi sống, đang bơi lội đến.

 

“Tống lão bản, câu mấy con cá tươi, cô nương nếm thử!”

 

“Đa tạ!” Tống Xuân Hoa ứng, Đại Ngưu vội vàng tiếp nhận.

 

Ngay đó dặn dò Tế Cẩu, “Múc một muỗng dầu lớn cho Ngũ lão đại.”

 

Ngũ lão đại ha ha :

 

“Ta thế còn lời!”

 

Đại Ngưu và Tế Cẩu theo yêu cầu của Tống Xuân Hoa, nhanh nhẹn xử lý sạch sẽ cá.

 

Vào cái tiết trời lạnh buốt xương , một nồi canh cá nóng hổi là tuyệt vời nhất.

 

Cho vài lát gừng già, mùi tanh và hàn khí đều tan biến.

 

Một chậu canh cá trắng sữa lớn xuống bụng, ba khoan khoái, ấm từ dày bốc lên, xua tan cái lạnh trong tứ chi bách hài.

 

Khi còn năm ngày đường thủy đến loan Bột Châu, thuyền cập bến.

 

Càng về phía bắc mặt nước bắt đầu đóng băng.

 

Đường phía bắc bằng phẳng, hơn nữa tiếp theo đều là đường bộ, đều là quan lộ, thể xe ngựa, Tống Xuân Hoa trực tiếp mua ba cỗ xe ngựa.

 

Trong xe ngựa chứa đầy vật phẩm, trừ Tống Xuân Hoa , những còn đều ở vị trí xe .

 

Năm ngày đường thủy, đổi thành đường bộ, thì cần mười ngày.

 

Do tuyết bắt đầu rơi, càng chậm hơn vài ngày.

 

Lúc tất cả mặc hết quần áo, nhưng vẫn lom khom lưng, quấn chặt quần áo.

 

Tiêu sư nam chạy bắc thì cũng quen , nhưng khổ cho Đại Ngưu và Tế Cẩu, hai từng rời khỏi Nam Việt.

 

Hai xuống thuyền, răng bắt đầu run cầm cập lời.

 

Lúc càng hận thể chui đầu và cổ trong áo.

 

Lúc đúng là giờ cao điểm thành buổi sáng, trong đội ngũ ngoài Tống Xuân Hoa và Ngũ lão đại cùng một tiêu sư lớn tuổi hơn từng đến, còn đều là đầu tiên đến.

 

Nhìn thấy đông nghịt xếp hàng, mặt đầy vẻ thể tin nổi.

 

Xe ngựa xếp thành hai hàng, bò và la xếp thành hai hàng, gánh vác một hàng, bộ thì bốn hàng, còn một hàng là đoàn xe của quý nhân.

 

Một tiêu sư trẻ tuổi đếm một lượt xong, kích động :

 

“Này thành mười hàng luôn.”

 

Mèo con Kute

Bên cạnh một tiêu sư bình thường vẻ trầm hơn :

 

“Trời ơi, nhiều thế! Thành lớn đến mức nào chứ!”

 

Tế Cẩu và Đại Ngưu cũng thò đầu , tò mò ngừng ngó.

 

Xếp hàng gần một canh giờ, khi xem xét giấy thông hành và kiểm tra hàng hóa, đoàn mới thành.

 

Vào đến thành nội, càng trợn tròn mắt.

 

Đường lớn rộng rãi, những cỗ xe ngựa xa hoa lướt qua, những ngôi nhà cao lớn hai bên đường, những cửa hàng sang trọng, đường phố đông như mắc cửi cùng với trang phục giàu của họ, chỉ hận bốn mắt sáu mắt mà .

 

“Ối giời ơi, đây là đến nơi thần tiên ở !” Đại Ngưu cảm thán một câu.

 

Một tiêu sư bên cạnh gật đầu khẳng định.

 

Người đ.á.n.h xe và Tế Cẩu cũng trở nên căng thẳng, sợ va quệt những cỗ xe ngựa quý giá và những quý nhân sang trọng bên cạnh.

 

 

Loading...