Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 204:-- --- Vân Truy Phong
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:45:38
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nắng đầu hạ còn quá gay gắt, ấm áp rải khắp.
Tống Xuân Hoa đ.á.n.h xe ngựa khỏi thành, bề ngoài là dạo mát thư thái, nhưng thực chất là núi hấp thụ năng lượng thực vật, tiện thể xuống sông bắt vài con cá tươi.
Xe ngựa lóc cóc, chạy ngang qua một vạt dưa xanh biếc.
Hương dưa ngọt mát theo làn gió nhẹ thoảng tới.
Tống Xuân Hoa tâm niệm khẽ động, ghì chặt dây cương, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Bên cạnh ruộng dưa dựng một túp lều tranh sơ sài.
Người còn gần, một con ch.ó vàng lớn cảnh giác sủa vang, tiếp đó truyền đến một giọng già nua nhưng đầy khí lực.
“Đại Hoàng!”
Bên cạnh con ch.ó một lão nông với gương mặt rám nắng.
“Lão trượng, ruộng dưa là của lão nhân gia ư?” Tống Xuân Hoa cất cao giọng hỏi.
“Chính là của lão phu đây.”
“Dưa bán ?”
Lời còn dứt, con ch.ó vàng lớn bỗng nhiên phát một tràng sủa gấp gáp, điên cuồng hơn, như mũi tên rời cung lao thẳng về phía sâu trong ruộng dưa!
Lão nông biến sắc mặt, vội vàng dậm chân la lớn: “Đừng giẫm nát cây dưa của !”
Tống Xuân Hoa theo tiếng động , chỉ thấy một bóng gầy nhỏ đang chạy nhanh thoăn thoắt giữa các luống dưa.
Khóe môi nàng khỏi cong lên một nụ đầy hứng thú: “Bộ pháp thật nhanh!”
“Vân! Truy! Phong! Cái thằng ranh con nhà ngươi——!” Lão nông những cây dưa giẫm nát, xót xa đến mức nhảy dựng lên, tiếng gầm khiến lá dưa cũng run rẩy.
Bóng phía vẫn dấu hiệu dừng , cuối cùng lão nhân bất đắc dĩ kêu chó:
Mèo con Kute
“Đại Hoàng trở về!”
Con ch.ó vàng tuy trong lòng cam, cổ họng vẫn phát tiếng ư ử nhỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn dừng bước, vẫy đuôi về bên chân chủ nhân, song đôi mắt vẫn chăm chú ruộng dưa.
Lão nông lúc mới nhớ vị khách đang mặt, liền vội nặn nụ xin : “Quý nhân đừng trách, nơi thôn quê hẻo lánh...... Người mua dưa ư?”
Lúc lão nhân mới nhớ tới Tống Xuân Hoa, vị khách mua dưa, liền vội : “Công tử mua dưa ?”
Tống Xuân Hoa gật đầu.
Lão nông sốt sắng chọn một quả dưa chín mọng, một nhát d.a.o bổ đôi, lộ ruột dưa mọng nước trong suốt.
Tống Xuân Hoa nếm một miếng, nước dưa đầy đặn, thanh ngọt ngon miệng, bèn : “Phiền lão trượng, chọn cho một giỏ dưa ngon.”
“Người chờ chút!” Lão nông , mừng rỡ mặt, xoay định xuống ruộng.
Ánh mắt chạm đến những cây dưa giẫm đổ, lão thở dài một , vỗ đầu Đại Hoàng: “Lần tới thấy thằng nhóc đó, đừng đuổi...... ngươi đuổi kịp .”
Đại Hoàng phục hừ hừ hai tiếng.
Tống Xuân Hoa bên cạnh tiện miệng : “Vừa nãy đứa bé đó, chạy thật nhanh!”
Tống Xuân Hoa một bên :
“Đứa bé chạy thật nhanh!”
“ chứ!” Lão nông cúi chọn dưa, lẩm bẩm: “Mười dặm tám hương, chỉ nó là nhanh nhất, cứ như con thỏ rừng .”
Lão dừng một chút, giọng trầm xuống: “Cũng là đứa bé khổ mệnh, cha mất sớm ”, còn một câm . Ai, tâm địa , chỉ là đói quá...... Đừng thấy hôm nay nó đến trộm dưa, qua vài ngày, chắc chắn sẽ lén mang mấy bó củi đến cho , đặt bên cạnh lều tranh.”
Ngay đó lão chỉ Đại Hoàng: “Nó chỉ so tài một phen với thằng bé thôi.”
Lúc rời , Tống Xuân Hoa đưa tiền cho lão nông, trầm ngâm một lát :
“Lần tới gặp thằng nhóc đó, lão hỏi thử xem nó hứng thú việc cho . Nếu hứng thú thì bảo nó đến Tống phủ, Trạng Nguyên phủ cạnh Tùng Dương Thư viện. Muội nó cũng thể mang theo.”
Lão nông đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Hai đứa...... đều ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-204-van-truy-phong.html.]
“Ừ, cả hai đứa đều !”
“Được! Được !” Lão nông kích động liên tục đồng ý: “Quý nhân cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ nhắn lời đến! Nhất định!”
Ba ngày .
Trước mắt Tống Xuân Hoa hai bóng gầy nhỏ.
Chính là Vân Truy Phong mà nàng gặp ở ruộng dưa.
“Đã suy nghĩ kỹ càng ư!” Tống Xuân Hoa nghiêm túc hỏi.
Cậu bé kiên định gật đầu: “Đã nghĩ kỹ !”
Tống Xuân Hoa hiệu cho Phúc bá đang bên cạnh.
Phúc bá lập tức tiến lên, đưa bản khế ước trong tay tới.
Sau khi giải thích nội dung khế ước, Liễu Truy Phong hai lời liền điểm chỉ.
Đang chuẩn để tới điểm chỉ, nhưng thấy chỉ một bản khế ước bán .
“Muội ngươi cần.” Tống Xuân Hoa .
Thấy đối phương vẻ mặt lo lắng, Tống Xuân Hoa tiếp lời: “Cũng sẽ ở phủ.”
Lúc Đại Hồ Tử bước , Tống Xuân Hoa chỉ Vân Truy Phong: “Sau thằng bé giao cho ngươi.”
Đại Hồ Tử gật đầu.
Lúc Thẩm Mặc Bạch bước .
Tống Xuân Hoa ôn hòa với cô bé:
“Sau theo ca ca .”
Mãi lâu , cô bé mới rụt rè gật đầu.
Cứ thế, Vân Truy Phong ở Tống phủ.
Vân Truy Phong theo Đại Hồ Tử học võ và việc vặt, Vân tiểu theo Thẩm Mặc Bạch học chữ và phụ bếp.
Vài ngày , Vân Truy Phong dắt Vân tiểu nặng nề dập đầu một cái Tống Xuân Hoa.
Một tháng , đầu hạ chuyển sang giữa hạ.
Khoảng thời gian , Tống Ngọc quả thực là đắc ý xuân phong, y, nhiều năm trọng dụng, liên tục nhận sự chú ý, Thánh thượng còn chủ động hỏi ý kiến của y, thậm chí còn công khai khen ngợi y triều đình.
Quan trọng nhất là quan chức thăng một cấp.
“Cha, con sai chứ, bảo cha sẽ thăng quan mà!” Tống Tri Viễn vẻ mặt đắc ý.
Y nhịn sáp tới, mặt mày cà lơ phất phơ sáp :
“Cha, cố gắng lên đó, con thể hoành hành ngang dọc trong kinh thành là nhờ cả.”
“Ngươi dám hoành hành ngang dọc, coi đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!” Tống Ngọc trừng mắt nhi tử .
“Chỉ là ví von thôi! Ví von thôi!” Tống Tri Viễn hềnh hệch tránh .
khi đến cửa, y cà lơ phất phơ với cha :
“Cha, cố gắng lên nha!”
Tống Ngọc tức đến mức suýt chút nữa ném chén trong tay , Tống Đại phu nhân vội vàng bên cạnh dập lửa.
Một buổi chiều nọ, ve sầu trong sân kêu ngớt, Tống Xuân Hoa ghế tre gốc cây lớn trong sân, một lúc tạp thư, ngủ một lúc, ăn một miếng dưa.
Bỗng nhiên, một tràng tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ sự tĩnh lặng lười biếng .
Phúc bá, vốn luôn trầm bình tĩnh, giờ hoảng hốt, thẳng về phía nàng.