Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 203:-- --- Vẻn vẹn Nhị Phẩm
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:45:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã nghĩ kỹ chứ?” Tống Xuân Hoa dừng bước, thẳng Tống Tri Viễn.
“Đã nghĩ kỹ .”
Tống Tri Viễn gật đầu, hề do dự.
Tống Xuân Hoa thẳng trong xe ngựa lấy một phần khế ước chuẩn sẵn, đưa qua:
“Xin xem qua, nếu dị nghị, thì ký tên điểm chỉ.”
Tống Tri Viễn nhận lấy, lướt qua các điều khoản, lập tức cầm bút chấm mực, ký tên ở cuối, và ấn vân tay. Khế ước thành.
Tống Xuân Hoa nán nữa, bánh xe lăn nhanh, thẳng tiến đến “Thập Lý Hương Lỗ”.
“Tô công tử, xem ngài hứng thú với việc kinh doanh của nhà nhỉ!” Tống Xuân Hoa .
Tô Thanh thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, biến mất trong chớp mắt.
Không nhiều lời nữa, Tống Xuân Hoa lấy bản thỏa thuận Tống Tri Viễn ký, đưa qua.
Sau khi xem xong, Tô Thanh chắp tay cáo từ.
Vài ngày .
“Ngươi quỳ xuống cho .”
Tống Ngọc sắc mặt xanh mét, giọng mang theo sự tức giận tựa sấm sét kìm nén, thẳng thừng chỉ Tống Tri Viễn.
“Đừng nương ngươi.”
Tống Tri Viễn bất đắc dĩ, lời quỳ xuống, nhưng ánh mắt vô thức liếc mẫu .
“Nhìn nương ngươi gì!” Tống Ngọc quát lớn.
“Lão gia, gì , về bắt con quỳ. Tri Viễn dạo vẫn an phận thủ thường mà.”
“Nó an phận ư?” Tống Ngọc tức đến run rẩy cả ngón tay, suýt nữa chỉ thẳng chóp mũi Tống Tri Viễn, “Mau rút khỏi cái gì mà ‘Thập Lý Hương Lỗ’ cho , lập tức! Ngay lập tức!”
“Con !” Tống Tri Viễn ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định.
“Ngươi... ngươi...” Tống Ngọc tức đến lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, “Được! Được lắm! Ngươi rút ? Vậy thì tiệm sách ngươi cũng đừng mở nữa!”
“Lão gia, cái ... rốt cuộc là vì ? Chẳng chỉ là đầu tư chút bạc tiệm thịt kho đang ăn nên ? Tri Viễn theo đường công danh, gì mà ?”
Tống Ngọc nặng nề thở dài: “Đã cản trở Lễ Bộ Thượng Thư phủ .”
“Lễ Bộ Thượng Thư?” Tống Đại Phu nhân nghi hoặc.
“Bọn họ chính là ức h.i.ế.p những kẻ quyền thế!” Tống Tri Viễn lớn tiếng .
“Hay lắm, ngươi mà còn dám hợp tác, mau mang roi đây cho !” Tống Ngọc lời chọc giận, gầm lên.
“Cha đ.á.n.h c.h.ế.t con, con cũng rút, chuyện hứa thì thể đổi ý.” Tống Tri Viễn ngẩng cằm, vẻ mặt kiên định.
“Roi ? Mau mang roi đây! Ta sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cái nghịch tử nhà ngươi!” Tống đại nhân càng thêm giận dữ.
Tống Đại Phu nhân vội vàng ngăn ,
“Lão gia thể!”
“Người từ nhỏ dạy con rằng mà giữ chữ tín thì việc gì thành công. Trong sạch mà tất yếu bạc tín.” Tống Tri Viễn ngẩng đầu lớn tiếng .
Tống Đại Phu nhân nhỏ giọng :
“Lão gia, đúng , đây đều là dạy mà.”
Tống Ngọc tức giận phất tay áo,
“Ta bảo nó học hành tử tế, thi đậu công danh, thi đậu tiến sĩ, nó lời chứ.”
“Việc học hành mà, con , mà là thiên phú đó thôi.” Tống Tri Viễn lập tức nhỏ, “Hơn nữa, con là do hai sinh , con sách, hai cũng trách nhiệm chứ.”
Tống Ngọc , nữa lớn tiếng quát:
“Mau mang roi đây cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-203-ven-ven-nhi-pham.html.]
Trong phòng, đám hạ nhân vẫn ai dám động đậy. Công tử là nhi tử duy nhất, nếu đ.á.n.h vấn đề gì, kẻ chịu vạ chính là mang roi hôm nay, chứ thể trách lão gia vung roi.
Tống Ngọc thấy trong phòng ai dám động, chỉ một tiểu tư trong đó: “Ngươi mau lấy cho .”
Tiểu tư sợ hãi ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu. Mấy bên cạnh cũng vội vàng quỳ theo.
“Thôi lão gia, nếu thật sự đ.á.n.h hỏng , đau lòng nhất chính là .” Tống Đại Phu nhân an ủi, lập tức sang đám hạ nhân đang quỳ: “Ra ngoài cả .”
Tiểu tư , vội vàng dậy, cúi nhanh chóng bước ngoài.
“Lão gia uống chén , tức giận hỏng thể, con sẽ đau lòng lắm đó.” Tống Đại Phu nhân vội vàng bưng một chén qua.
Tống Ngọc thê tử nhẹ nhàng khuyên nhủ, mới mắng đến khô cả họng, liền nhận lấy chén , một uống cạn.
Tuy xuống, nhưng đôi mắt giận dữ vẫn trừng trừng đứa nhi tử đang quỳ đất, chỉ là lồng n.g.ự.c phập phồng rõ ràng bình hơn.
Mèo con Kute
Tống Tri Viễn thấy phụ bớt giận một chút, lập tức chộp lấy cơ hội, quỳ gối bò tới vài bước, đến sát cạnh phụ , bắt đầu thi triển ‘đại pháp vẽ bánh’ của .
“Cha, đừng thấy Tống Triết Tống Hiên chỉ là tu soạn lục phẩm và biên tu thất phẩm, con cho , đây chỉ là tạm thời thôi. Chưa đầy mười năm nữa nhất định thể sánh ngang với Lễ Bộ Thị Lang.”
“Hừ, mười năm ư, ngươi cứ thế , còn chẳng sống nổi mười năm nữa . Ngươi nghĩ chức quan nhị phẩm dễ dàng đến ? Cha ngươi lăn lộn bấy nhiêu năm mà cũng chỉ là ngũ phẩm, huống chi bọn chúng còn quyền thế. Trong Hàn Lâm viện, cả đời chỉ Hàn Lâm lục phẩm thì nhiều vô kể. Ngươi tưởng chúng nó đỗ trạng nguyên, thám hoa thì khác biệt lắm .”
“Cha, nhất định sống mười năm, hai mươi năm cũng . Người là ai chứ, là cha của con mà.” Tống Tri Viễn hì hì .
Tống Ngọc tuy trừng mắt nhi tử , nhưng sắc mặt rốt cuộc cũng dịu một phần.
Tống Tri Viễn thừa thắng xông lên, quỳ gối bò tới gần hơn một chút, tiếp tục vẽ bánh:
“Tài văn chương và năng lực của Tống Hiên và Tống Triết, tuyệt đối thể chỉ Hàn Lâm cả đời, nhất định sẽ Nội Các.”
Tống Tri Viễn quỳ gối theo chiếc ghế của phụ , di chuyển về phía vài bước, hạ thấp giọng :
“Bọn chúng quyền thế, trong mắt Hoàng thượng chính là... ưu điểm.”
Tống Ngọc vốn định mắng nhi tử , thấy lời , liền rơi trầm tư.
Tống Đại Phu nhân ở bên cạnh phụ họa:
“Thiếp thấy nhi tử sai.”
Tống Ngọc thấy hai con bọn họ như , vui hừ một tiếng:
“Vậy các ngươi dạy xem, đây là một quan ngũ phẩm nhỏ bé, thể từ chối một đại quan nhị phẩm đây.”
Tống Tri Viễn lập tức quỳ gối tiến lên hai bước, gần như chạm đến đầu gối phụ , mặt nở một nụ khoa trương:
“Cha, là ai chứ, chẳng qua chỉ là một nhị phẩm quèn thôi mà.”
“Vẻn——vẹn——nhị——phẩm.” Tống Ngọc cái sự “mồm to” chọc tức đến mức suýt nhảy dựng khỏi ghế.
Tống Tri Viễn vội vàng :
“Cha, hồi còn trẻ, ngay cả Tể Phụ đại nhân, Quốc Công, Vương gia cũng chẳng coi , cái chức nhị phẩm , trong mắt chẳng chỉ là nhị phẩm quèn .”
“Ta thấy ngươi cha ngươi giáng thêm một cấp thì .” Tống Ngọc tức giận đập mạnh tay vịn ghế.
“Làm gì chuyện đó!” Tống Tri Viễn thề thốt: “Chỉ cần tin nhi tử, tin Tống Triết Tống Hiên, còn thể thăng hai cấp, trực tiếp ngang hàng với Lễ Bộ Thị Lang đó.”
“Hừ! Ngươi thăng là thăng ư? Vậy ngươi thể thăng lên Tể Phụ luôn ?” Tống Ngọc phản bác .
“Dạ, cha, chúng xuất phát từ thực tế, thể mơ mộng viển vông.”
“Ta thấy ngươi mới là kẻ mơ mộng viển vông!” Tống Ngọc, cơn giận nén xuống, dâng trào.
Tống Đại phu nhân vội vàng bên cạnh xoa dịu.
Cuối cùng, một chọi hai, Tống Ngọc rốt cuộc địch , đành chịu thua.
Tống Tri Viễn cũng thật lòng đẩy cha chỗ bất nghĩa, y rõ thực lực của cha , y càng hiểu rõ, trong lòng cha ẩn chứa khí khái hiệp nghĩa.
Sóng gió tạm lắng.
Theo sự khai trương náo nhiệt của cửa hàng "Thập Lý Hương Lỗ" thứ năm, thời tiết cũng âm thầm chuyển , bước mùa hạ.