Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 202:-- --- Phương Thuốc Thịt Kho
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:45:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là Tống Tri Viễn.
Hắn bước như gió, thẳng thừng xuyên qua những thực khách ồn ào, về phía đoàn Tống Xuân Hoa.
Đến gần, nhanh nhẹn xoay , từ tay tiểu tư phía tiếp lấy một con tỳ hưu ngọc nặng trịch, đưa cho Tống Ngũ nương:
“Khai trương đại cát, buôn bán phát đạt!”
Chưa đợi Tống Ngũ nương cảm ơn, tiếp lấy cái bồn tụ bảo vàng óng mà tiểu tư khác đang bưng,
“Đây là quà mừng Hứa Minh nhờ mang đến, hôm nay trong nhà việc nên thể tới . Huynh bảo mặt chúc buôn bán phát đạt.”
“Đa tạ!” Tống Ngũ nương đáp.
“Cho thêm một đĩa chân giò kho , mang về phủ, ồ, tai heo và lòng heo cũng cho một phần.” Tống Tri Viễn theo phép lịch sự gọi vài món, ai ngờ ăn là ngừng , thấy thể gói mang về liền bảo tiểu tư là cũng gói.
Tống Xuân Hoa :
“Đệ thử món chay ? Mấy món như ngó sen, đậu phụ, rong biển đều ngon.”
Tống Tri Viễn vội vã gật đầu lia lịa.
Giờ ngọ sắp đến, tiệm thịt kho náo nhiệt vô cùng, còn chỗ trống.
Không ngừng cầm tờ quảng cáo bước .
Thấy còn chỗ , nhiều chọn cách gói mang về.
Bận rộn xuể, đoàn Tống Xuân Hoa kẻ thì gói đồ, thì chạy bàn.
Vẫn đến giờ đóng cửa, tất cả nguyên liệu bán hết sạch, đành đóng cửa sớm.
Lúc vẫn còn ít vội vã đến nhưng mua .
Nhìn tình hình , ngày mai chắc chắn sẽ nhiều hơn, Tống Xuân Hoa với Ngũ nương:
“Muội bảo Phúc bá sắp xếp vài đến giúp , tự đến nha hành mua thêm vài nữa.”
Tống Ngũ nương gật đầu.
Ngay đó hỏi:
“Thích ăn đến !”
Tống Ngũ nương hì hì sức gật đầu.
Đang chuẩn tắm rửa, Tống Ngũ nương tay cầm sổ sách do Chu Kim Phượng , xông viện của Tống Xuân Hoa, phấn khích kêu lên:
“Nhị tỷ, tỷ hôm nay kiếm bao nhiêu bạc ?”
Không đợi Tống Xuân Hoa trả lời, nàng giơ hai ngón tay lên:
“Hai mươi lạng, tròn hai mươi lạng!”
Ngay đó tính toán:
“Nếu mỗi ngày đều khách như , thì một tháng sẽ sáu trăm lạng sổ, chà, sáu trăm lạng, một năm mười hai tháng, thì …”
Tính đến đây, mắt Tống Ngũ nương sáng rực:
“Bảy ngàn hai trăm lạng, bảy ngàn hai trăm lạng đó!”
“Mau để ôm chặt lấy kim chủ , Nhị tỷ sẽ dựa mà sống .” Tống Xuân Hoa hì hì ôm Tống Ngũ nương.
“Được! Sau Nhị tỷ sẽ nuôi tỷ, Đại ca, Tam ca, Tứ ca, Tiểu Lục cũng sẽ nuôi hết.” Tống Ngũ nương ngẩng đầu lên, vô cùng hào sảng.
Tiệm thịt kho của Tống Ngũ nương buôn bán ngày càng phát đạt, đầy một tháng, cả kinh thành đều đến một tiệm đồ kho hương vị tuyệt hảo như , giá cả đắt, gia đình bình thường thì mua thêm chút đồ chay, gia đình khá giả thì mua thêm chút đồ mặn, chung, ai cũng thể thưởng thức hương vị.
Phủ Lễ Bộ Thượng Thư.
“Tiệm “Thập Lý Hương Lỗ” đó chắc chắn là do Tống gia mở ?”
Tô Đại nãi nãi bàn trang điểm, nha phía đang chải tóc cho , hỏi xác nhận với nha bên cạnh.
Nha bên cạnh gật đầu:
“ , nô tỳ thấy vị Tống Nhị tiểu nương tử đó, đó nô tỳ còn đến tiệm, hỏi tiểu nhị trong tiệm xác nhận , họ là của nhà họ.”
Ngừng một chút, nha tiếp tục :
“Đại nãi nãi, nô tỳ còn hỏi thăm một chuyện nữa.”
“Nói !” Tô Đại nãi nãi chọn trâm cài tóc đeo hôm nay đáp.
“Nghe việc kinh doanh thịt kho , đây bắt đầu ở Lâm Tế phủ, mấy năm .”
Nha xong cúi đầu, Tô Đại nãi nãi lạnh một tiếng, chiếc trâm cài tóc trong tay rơi mạnh xuống bàn.
“Tô Thanh đến kinh thành ?”
“Tô công tử đến từ hôm qua ạ.” Nha đáp lời.
“Bảo đến gặp .”
Tô Đại nãi nãi ở ghế , sờ chiếc vòng tay cổ tay, Tô Thanh đang phía :
“Hôm nay ‘Thập Lý Hương Lỗ’ là của Tống Nhị tiểu nương tử, hơn nữa việc kinh doanh đồ kho mấy năm , ?”
Tô Thanh vội vàng đáp: “Có .”
Tô Đại nãi nãi với giọng điệu rõ ràng vui :
“Nếu , ?”
Tô Thanh cúi đầu, vội vàng đáp:
“Đây là do Tống Ngũ tiểu nương tử , cháu tham gia , cho nên cũng nhắc đến, mong bá mẫu tha thứ.”
“Ta trong tay còn mấy gian cửa hàng trống, vốn dĩ tiện ăn gì, thấy việc kinh doanh đồ kho tệ, thì cái , giai đoạn đầu cứ để phụ trách. Làm xong về Lâm Tế phủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-202-phuong-thuoc-thit-kho.html.]
Tô Đại nãi nãi xong dậy.
Tô Thanh cúi đầu đáp .
Nửa canh giờ , Tô Thanh đến cửa hiệu Thập Lý Hương Lỗ.
Y ngẩng đầu tấm biển hiệu cửa hiệu hồi lâu, mới cất bước .
Tiểu nhị của cửa hiệu hớn hở tươi đón tiếp:
“Khách quan, dùng tại quán mang về?”
“Dùng tại quán!”
“Dùng tại quán xin mời lối .” Tiểu nhị động tác mời.
Sau khi an tọa, tiểu nhị đưa thực đơn qua, Tô Thanh :
“Mang tất cả đây.”
Tiểu nhị theo đúng lời dặn dò, mở miệng :
“Khách quan, một ngài e rằng dùng hết chừng . Ngài gọi một hai phần là đủ , nếu thấy ngon miệng, thể ghé . Nếu ngài mang về, thể đợi dùng xong hãy gọi thêm.”
Tô Thanh khẽ ,
“Không , cứ dọn tất cả lên.”
Khi thanh toán, Chu Kim Phượng đối diện, gương mặt đầy kinh ngạc thốt lên: “Tô công tử!”
Chu Kim Phượng phụ trách sổ sách công xưởng ở thôn Hắc Ưng Sơn, mỗi cuối tháng đều đối chiếu sổ sách với Tô công tử, xem như cũng quen .
Tô Thanh hỏi: “Tống Ngũ tiểu nương tử, hôm nay ở cửa hiệu ?”
“Hôm nay tiểu lão bản việc, chắc là sẽ đến cửa hiệu.” Chu Kim Phượng đáp.
Mèo con Kute
Chu Kim Phượng việc công xưởng trong thôn đóng cửa liên quan đến Tô công tử mặt, bèn hỏi: “Ngài chuyện gì ?”
“Muốn bàn chút chuyện. Ngày mai nàng đến ?”
Chu Kim Phượng gật đầu: “Chắc là sẽ đến.”
“Vậy , ngày mai sẽ .”
Gần đến giờ đóng cửa, Tống Ngũ Nương trở về cửa hiệu một chuyến, Chu Kim Phượng kể chuyện Tô Thanh đến tìm nàng.
Tống Ngũ Nương gì, chỉ gật đầu đáp: “Ta .”
Vừa về đến nhà, Tống Ngũ Nương lập tức tìm Tống Xuân Hoa, kể đầu đuôi câu chuyện.
“Nhị tỷ, dám chắc, Tô Thanh nhất định là nhắm công thức thịt kho nhà chúng !” Gương mặt nhỏ của Tống Ngũ Nương căng thẳng, đầy bất bình: “May mà lúc hợp tác với ! Bằng , công thức sớm lừa mất ! Hừ, một vạn lượng, , hai vạn lượng, cũng bán công thức.”
Tống Xuân Hoa nhướng mày, mỉm hỏi ngược :
“Hai vạn lượng cũng bán ư?”
Tống Ngũ Nương gương mặt kiên định, ngẩng cằm : “Không bán.”
Nàng ranh mãnh:
“Muội ngốc, một cửa hiệu của một năm kiếm hơn một nghìn lượng . Năm nay sẽ mở mười cái ở thành, mười cái ở các phủ thành lân cận, thì một năm thể kiếm nhiều đến thế đó.”
“Tính toán tệ,” Tống Xuân Hoa gật đầu khẳng định, “nhưng mà, phía là Lễ Bộ Thị Lang phủ. Đừng là mở thêm cửa hiệu, e rằng ngay cả cửa hiệu đang trong tay cũng chắc giữ .”
Tống Ngũ Nương thở dài: “Tỷ xem, nhà họ Tô cứ luôn nhắm những mối ăn của nhà chúng thế.”
“Bởi vì chúng còn đủ mạnh.” Tống Xuân Hoa với giọng điệu trầm tĩnh mà sắc bén.
Thấy Tống Ngũ Nương bé nhỏ thở dài, nàng :
“Đi tắm rửa . Cứ xem đối phương gì , là công thức thịt kho của . Ngày mai sẽ cùng gặp Tô công tử .”
Ngày hôm , khi dùng bữa sáng, Tống Xuân Hoa đến tiệm sách của Tống Tri Viễn.
Tống Tri Viễn vặn cũng mới đến, còn cửa hiệu, từ xa thấy nàng, lập tức chạy lẹ đến đón, mặt đầy mong đợi hỏi:
“Tống Nhị tiểu nương tử, bản thảo sách mới ?”
“Sách mới thì ,” Tống Xuân Hoa thẳng vấn đề, “hôm nay đến đây, là mời cùng hợp tác.”
“Hợp tác việc gì?” Tống Tri Viễn vội hỏi, còn kích động, dù tiệm sách giúp y kiếm bội tiền.
“Thập Lý Hương Lỗ.”
Tống Tri Viễn vẻ mặt nghi hoặc,
“Cửa hiệu chẳng đang kinh doanh , ...”
“Không giấu , mượn thế lực của gia đình .” Tống Xuân Hoa thẳng thắn , “Huynh cần bỏ một đồng nào, lợi nhuận chia cho hai phần mười.”
Phụ của Tống Tri Viễn tuy chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng gia tộc phức tạp, gốc rễ sâu ở kinh thành. Tuy chỉ lớn hơn Tống Đại Lang và Tống Tam Lang một bậc, nhưng nhân mạch và năng lực thì thể so sánh .
Trong những Tống Xuân Hoa quen , hiện tại chỉ y là phù hợp. Tuy thể trấn áp Lễ Bộ Thượng Thư phủ, nhưng ít nhất cũng để dễ dàng ức hiếp.
Thấy Tống Tri Viễn gì, Tống Xuân Hoa : “Huynh cần khó xử, chỉ là hỏi thử, quyền lựa chọn ở .”
Tống Tri Viễn vội vàng xua tay giải thích:
“Không , , là vì chủ . Việc kinh doanh tiệm sách là nhờ sách, liên quan đến việc sách, phụ mới chấp thuận. Còn việc kinh doanh thịt kho, phụ chắc đồng ý.”
Điểm mấu chốt nhất mà Tống Tri Viễn là, chuyện thể đắc tội với Lễ Bộ Thị Lang phủ, phụ y chắc . Nếu Lễ Bộ Thị Lang hỏi về công thức thịt kho, y dám bảo đảm phụ y sẽ đồng ý.
Tống Xuân Hoa đương nhiên điều đó, nhưng hiện tại nhân tuyển nào phù hợp hơn. Tuy một chỗ dựa vững chắc khác, chắc chắn sẽ giúp đỡ hết lòng và chắc chắn thành công, nhưng hiện tại nàng dùng đến.
Thấy đối phương khó xử, Tống Xuân Hoa dậy cáo từ, chuẩn tìm nhà tiếp theo.
Vừa đến cửa, đang định lên xe ngựa, Tống Tri Viễn từ trong cửa hiệu chạy , lớn tiếng :
“Ta nguyện ý hợp tác!”