Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 190:-- --- Tết Nguyên Tiêu
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:36:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa đợi nha hành động, trong dòng sông vang lên tiếng “tùm!” một nữa.
Nắm chặt lấy cánh tay đang chìm xuống, kéo lên, chậm rãi, nhưng vẫn vững vàng kéo về phía bờ.
Những bờ kinh hô,
“Kéo lên , kéo lên .”
“Ai cha, cái áo bông ngấm nước nặng thật đấy.” Tiểu Chiêu thở hổn hển bệt xuống đất.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Giọng nha t.h.ả.m thiết vang lên.
Nhìn nữ tử đang nhắm chặt mắt, đám đông vây quanh nhao nhao bàn tán.
“Xem là cứu …”
“Ai…”
Tống Xuân Hoa nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh nữ tử, tay trái đè trán, tay nâng cằm, sạch bùn cát trong miệng mũi.
Sau khi sạch, nàng lập tức véo mũi đối phương, hít một thật sâu, đặt môi che phủ lên môi nữ tử.
Đám đông xung quanh phát tiếng hít khí lạnh.
“Cái ... cái là gì...”
Liên tục thổi khí, đồng thời dùng khóe mắt quan sát lồng n.g.ự.c cô gái, thấy n.g.ự.c nhô lên, trong lòng nàng an tâm.
“Một , hai ... năm .” Tống Xuân Hoa thầm đếm trong lòng.
Sau khi thổi khí năm liên tục, Tống Xuân Hoa lập tức dịch để cởi y phục của cô gái, đoạn ngẩng đầu quát lớn đám đông vây xem,
“Tránh !”
Đám đông vây xem thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tống Xuân Hoa, kìm mà lùi vài bước theo lời nàng.
“Lại đây che chắn.” Tống Xuân Hoa bảo Tiểu Chiêu và Tiểu Tùng.
Hai hai lời, lưng vây quanh nàng, che khuất tầm của những vây xem. Nha thấy cũng vội vàng theo.
Tống Xuân Hoa dứt khoát x.é to.ạc y phục dày cộp của cô gái.
Các cô gái bên bờ sông cũng vội vàng nhập , vây thành một vòng tròn lớn.
Tìm đúng vị trí, nàng lập tức dùng hai tay ấn xuống.
“Một, hai, ba... hai mươi chín, ba mươi.” Thầm đếm đến ba mươi, nàng cúi xuống thực hiện hô hấp nhân tạo.
Đôi môi của cô gái vẫn lạnh giá, nhưng dường như mềm hơn lúc nãy một chút.
Thực hiện hô hấp nhân tạo hai , ấn xuống, cứ thế lặp lặp .
Thấy kẽ hở, nàng sang Tiểu Chiêu :
“Mau mua một bộ y phục sạch.”
Đến thứ tư, kỳ tích xảy , cô gái khạc nước trong miệng.
Tống Xuân Hoa nắm lấy cổ tay đối phương, chậm rãi truyền dị năng .
Thấy đối phương hồi phục ý thức, Tống Xuân Hoa chỉ truyền mười mấy giây dừng , nhưng mười mấy giây cũng đủ để giữ mạng sống của cô gái.
Nha “òa” lên , vì tiểu thư nhà , vì chính bản .
Các cô gái vây quanh cũng vui mừng theo.
Phần lớn thì kinh ngạc thôi, “Nàng ... nàng thật sự sống ...”
“Thật sự cứu sống ...”
“Mau mua một bộ y phục sạch đến đây.” Tống Xuân Hoa bảo nha .
“Phải ...” Nàng chạy hai bước về phía tiểu thư nhà , vẻ mặt đầy bất an.
“Ta giúp ngươi trông chừng.”
Nghe Tống Xuân Hoa , nha lập tức chạy .
Cô gái vẫn còn yếu, Tống Xuân Hoa hiệu nàng đừng chuyện.
Không lâu , Tiểu Chiêu chạy về, tay cầm một bộ y phục sạch.
“Đây!”
Không lâu , nha thở hổn hển chạy về.
Nha tay , xem chừng lúc chắc là đường gặp Tiểu Chiêu, vì Tiểu Chiêu nhanh hơn nên chạy về .
Y phục xong, cô gái khá hơn, khẽ lời cảm tạ.
Nha ngừng dập đầu tạ ơn.
“Ba lạng...” Tiểu Chiêu chợt , “Tiền y phục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-190-tet-nguyen-tieu.html.]
Y cô gái, nha , “Các ngươi ai trả tiền đây.”
Mèo con Kute
Nha đầu ngẩn , phản ứng liền từ trong lòng lấy túi tiền, trực tiếp đưa cả túi qua.
“Không cần, ngươi cứ đưa ba lạng là .” Tiểu Chiêu .
Nha lắc đầu, vẫn đưa cả túi tiền qua,
“Đem hết cho ngươi.”
“Ta cần nhiều thế gì, bán y phục.” Tiểu Chiêu từ trong túi tiền chọn ba lạng bạc vụn, ném túi tiền trở .
“Xin ân nhân để địa chỉ, nhất định sẽ đến tận nhà tạ ơn!” Cô gái khẽ .
“Không cần, việc tiện tay thôi.” Tống Xuân Hoa đáp.
Ngay đó ba lưng rời .
“Tiểu thư, những thể biểu diễn tay bổ đá cho xem, mà rơi xuống nước cũng thể cứu .” Tiểu Chiêu đắc ý , tự hào về một công dụng mới của .
Thấy Tiểu Tùng qua, y cũng vội :
“Chỉ cần ngươi và tiểu thư cùng rơi xuống nước, cũng sẽ cứu ngươi.”
Tống Xuân Hoa, “...”
Tiểu Tùng, “...”
Tuy Tiểu Chiêu lúc còn đang nhảy nhót vui vẻ, nhưng dù giữa mùa đông lạnh lẽo rơi xuống nước, tóc vẫn còn ướt, ba dạo nữa mà trực tiếp trở về phủ.
Thời gian vẫn còn sớm, hai tốp vẫn về.
Tống Xuân Hoa từ gian lấy một cuốn tiểu thuyết xong, ghế lười lò sưởi.
Nhìn Tiểu Chiêu đang nịnh nọt về phía , Tống Xuân Hoa khẽ nhấc mí mắt.
“Đại thiếu gia họ vẫn về, Trương thẩm họ cũng về.” Tiểu Chiêu .
“Ừ!”
Thấy Tống Xuân Hoa phản ứng, Tiểu Chiêu tiếp tục :
“Giờ mới chỉ là khắc đầu tiên của giờ Thìn.”
Tống Xuân Hoa đặt sách xuống, qua.
Tiểu Chiêu hì hì , đôi mắt sáng lấp lánh như Ngũ Nương lúc nhỏ,
“Chúng nên ngoài dạo thêm chút nữa , tối nay sẽ b.ắ.n pháo hoa...”
Tống Xuân Hoa gật đầu.
Mắt Tiểu Chiêu sáng rực, y chạy về phía cửa,
“Ta gọi Tiểu Tùng...”
Lúc đường phố, dòng vẫn đông đúc như mắc cửi, hề giảm bớt chút nào.
Chợt giữa trung vang lên một tiếng xé lụa, cuối đường Chu Tước chợt vọt lên một đạo cầu vồng vàng rực, đường Chu Tước chợt vọt lên một đạo cầu vồng vàng rực, thẳng tắp xuyên đêm .
Ánh sáng rực rỡ đột ngột nổ tung cao, hóa thành vạn ngàn băng.
Trong đám đông chợt sôi trào, tất cả đều ngước trận mưa băng.
Trẻ nhỏ cưỡi vai cha , cô gái đội mũ che mặt ngẩng đầu lên, khuôn mặt phản chiếu lúc đỏ lúc tím, còn thư sinh thì đang ứng khẩu ngâm thơ...
Tiểu Chiêu và Tiểu Tùng reo hò ầm ĩ.
“Thật quá lợi hại, quá lợi hại!”
Tiếp đó đóa thứ hai, đóa thứ ba... pháo hoa lượt nổ tung bầu trời.
Tiểu Chiêu vóc dáng cao lớn, hai lời vác Tiểu Tùng lên vai.
Tiểu Tùng khúc khích .
Pháo hoa hạ màn, đám đông tản khắp nơi.
Chợt, một đàn ông cao lớn khản giọng kêu lên:
“Bảo Nhi! Bảo Nhi!”
Hắn ngừng kéo những qua đường,
“Có thấy một bé trai cao chừng , mặc áo bông màu xanh lá, đội mũ hổ đỏ...”
Chưa hai bước, một cặp vợ chồng trung niên, níu kéo qua đường,
“Có thấy một đứa bé năm tuổi, cao chừng , mũm mĩm, mặc áo bông màu đỏ...”
Khoảng mười mét những lớn tìm con như .
Tống Xuân Hoa trầm tư, tất cả các mô tả đều là về bé trai bốn năm tuổi.