Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 179:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:36:09
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cầm xẻng còn thuận tay hơn cầm bút
Trong phòng đặt một cái bàn và ghế kèm ở giữa, bên bàn đặt một lò sưởi, phía che bằng nắp đan tre, cả căn phòng ấm áp.
Trên bàn đặt bút, mực, giấy, nghiên và hai cuốn sách.
Cửa sổ lớn, ánh nắng chiếu , rọi lên phía bàn, mang đến một cảm giác khó tả, vui vẻ.
“Muội cứ xem , lát nữa Thẩm sẽ đến.”
Chu Kim Phượng tuy trong lòng nghi hoặc, đến đây trướng phòng mà sách chữ, nhưng nàng hỏi nhiều, Tống Xuân Hoa bảo nàng gì thì nàng đó.
Tống Xuân Hoa xong liền ngoài.
Gần đến giữa trưa, Tống Xuân Hoa bước , đưa bốn đồng tiền trong tay qua,
“Đây, tiền công nửa ngày.”
Chu Kim Phượng xua tay, “Ta gì , còn học nửa buổi, còn dùng bút mực giấy trắng, thể nhận tiền công .”
Tống Xuân Hoa đặt bốn đồng tiền tay nàng,
“Nếu trướng phòng thì cứ cầm lấy, sẽ khấu trừ tiền công.”
Ngày thường Chu lão gia, Liễu bà tử cùng các tẩu tử thỉnh thoảng bóng gió nàng , nhưng lúc cầm hai đồng tiền , mắt nàng đỏ hoe, tuy cố gắng hết sức để nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn như đê vỡ.
Tống Xuân Hoa vỗ vỗ cô gái mặt nhỏ hơn vài tuổi,
“Muội về .”
Vào mùa đông, ruộng đồng việc gì, Chu lão gia cả nhà ở nhà đan giỏ tre, nia, đến ngày phiên chợ thì mang trấn đổi lấy vài đồng tiền.
Chu Kim Phượng đến đại sảnh, đưa bốn đồng tiền trong tay cho Chu lão gia.
“Đây là tiền công nửa ngày.”
Chu lão gia liếc nữ nhi , đặt đồ đan tre trong tay xuống, nhận lấy.
Liễu bà tử tủm tỉm :
“Kim Phượng nhà thật giỏi!”
Nhìn kỹ, thấy mắt nữ nhi đỏ hoe, vội vàng dậy :
“Sao , !”
Không xa, Chu gia đại tẩu liếc thấy bốn đồng tiền trong tay Chu lão gia, :
“Tiểu cô, chỉ bốn văn, là cho ít quá nên .”
Liễu bà tử trừng mắt , “Có bản lĩnh thì ngươi kiếm cho bốn văn trong nửa ngày xem.”
Chu gia đại tẩu xòa giải thích:
“Ta đây là trướng phòng , mỗi tháng gần một lạng bạc, sợ tiểu cô giá cả, thiệt thòi. Không là sợ Xuân Hoa tỷ khi dễ tiểu cô.”
Ngày thường Chu gia đại tẩu gì, Chu Kim Phượng bao giờ để ý, nhưng hôm nay nàng quát mặt đối phương:
“Xuân Hoa tỷ tỷ mới khi dễ , sáng nay gì cả, Xuân Hoa tỷ tỷ còn mời Thẩm dạy cả buổi sáng, còn cho bút mực giấy nghiên, rằng chỉ cần tất cả các chữ trong Thiên Tự Văn, thì sẽ bắt đầu dạy cách sổ sách.
Lần trấn , học trò cho trướng phô , những tiền, còn nộp tiền thầy, mỗi năm tốn vài lạng bạc.”
Nói Chu Kim Phượng kìm nước mắt rơi xuống,
“Đại tẩu trướng phòng kiếm gần một lạng bạc một tháng, đó là nhiều năm, cái gì cũng , còn thì cái gì cũng .”
Chu gia lão đại vốn ít , khẽ mắng Chu gia đại tẩu vài câu.
“Đại tẩu, hôm nay ngươi mà đan đủ mười cái giỏ tre thì đừng hòng ăn bữa tối.” Liễu bà tử hung hăng trừng mắt Chu gia đại tẩu.
“Đừng nữa, đừng nữa, nương hầm cho con một quả trứng .” Liễu bà tử dỗ dành.
Vài vị tẩu tử qua, mấy đứa cháu nuốt nước bọt ừng ực, nhưng vì chuyện của Chu gia đại tẩu, ai dám gì.
Chu Kim Phượng khả năng học hỏi nhanh, cộng thêm thời gian học ở trường, đến ngày thứ năm ở nhà Xuân Hoa thể chép bộ Thiên Tự Văn.
Hơn nữa, chữ ngay ngắn, mắt.
Đại Ni ba chị em yêu cầu cùng học, Đại Ni và Tam Ni kích thích, càng cố gắng hơn, Tống Đông Mai vui mừng, còn Nhị Ni thì càng khẳng định là duyên với sách vở, lơ đãng ngẩn ngơ càng trở nên đương nhiên.
Từ ngày thứ sáu trở , Tống Xuân Hoa và Tống Ngũ Nương phiên bắt đầu dạy sổ sách.
Chu Kim Phượng thiên phú đặc biệt về học.
Từ ngày đầu chữ đến ngày thứ mười học sổ sách, thời gian đến giao thừa một ngày.
Nghe ngày mai cần đến, Chu Kim Phượng tiếc nuối.
Tống Xuân Hoa hỏi:
“Ngày mai là Tết , còn đến ?”
Chu Kim Phượng vội vàng :
“Chỉ cần Xuân Hoa tỷ tỷ cho phép, sẽ đến!”
Tống Xuân Hoa nhẹ nhàng :
“Ngày mai ở nhà ôn tập thật .”
Ngày hôm , giao thừa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-179.html.]
Sáng sớm, nhà họ Tống bắt đầu bận rộn.
Cả ngày bếp lửa ngừng nghỉ.
Đầu tiên là nấu bữa sáng, đó là chiên rán các loại.
Hôm qua chiên rán một phần, nhưng một món ăn, chiên tươi ngon hơn, nên để đến hôm nay, ví dụ như cá kho tộ.
Quà của Tống Hữu Kim và Tống cô nãi nãi gửi vài ngày .
Sáng sớm, Tống Xuân Hoa lấy một bó thịt xông khói mười cân, bắt một con gà béo từ sân đưa cho Tống Đại Lang bảo mang đến nhà Lý Chính.
Mấy đứa nhỏ trong nhà, hôm nay vẫn đang sách.
Mọi đều , chỉ Nhị Ni mặt mày ủ rũ.
Cuối cùng nàng nắm lấy xẻng nấu ăn của Tống Đông Mai trong bếp chịu buông tay.
Tống Đông Mai hung hăng liếc nàng một cái, Nhị Ni hì hì :
“Nương, cứ để con cầm xẻng , con cầm xẻng còn thuận tay hơn cầm bút nhiều.”
Lời càng khiến Tống Đông Mai mắng , nếu hôm nay là giao thừa.
Bữa cơm tất niên, một bàn đầy ắp món ăn, một bàn đầy ắp .
Sau khi ăn cơm xong, cả gia đình chia dọn dẹp bàn và bếp, chuyển sang thư phòng, quây quần lò sưởi.
Tết vẫn là ăn một bữa ở nhà Tống cô nãi nãi và Tống Hữu Kim, tự nấu một bữa ở nhà, đó là dài ở nhà.
Mùng bốn Tết, Chu Kim Phượng xuất hiện ở nhà Xuân Hoa.
Nhị Ni thấy , cả đều vui.
Khuôn mặt nhỏ bé vui vẻ lập tức biến thành quả khổ qua nhỏ, vội vàng chạy bếp.
Hôm qua Chu Kim Phượng nhà Xuân Hoa cần thăm hỏi họ hàng nữa, lập tức chạy đến hỏi thể đến học .
Tống Xuân Hoa thấy , đồng ý.
Thế là sáng sớm hôm nay nàng xách bàn tính đến.
Thời gian trôi qua nhanh, rằm tháng Giêng, công phường sẽ việc trở một ngày nghỉ.
Tuyết dày đặc mặt đất, bất tiện, nhưng tất cả đều đến đủ.
Mèo con Kute
Dù thì công việc , cầm đèn lồng cũng khó mà tìm .
Chu Kim Phượng bắt đầu công việc trướng phòng của .
Tống Xuân Hoa tiên để nàng bắt đầu từ chuồng heo.
“Ba tháng đầu, tiền công mỗi tháng ba trăm văn, đó sẽ tăng dần.” Tống Xuân Hoa mở lời.
“Mỗi ngày bốn văn là .” Chu Kim Phượng vội vàng xua tay .
“Cứ theo cách .” Tống Xuân Hoa , “Khi nào thành thạo việc, sẽ trả lương theo mức của trướng phòng ở trấn .”
Một tháng , khi Chu Kim Phượng cầm ba trăm văn và hai cân thịt mỡ lớn phần thưởng về nhà, Liễu bà tử khoe khoang trong thôn mấy ngày liền.
Mấy hộ gia đình trong thôn nảy ý định gửi nữ nhi học.
Tuyết tan, lộ những mầm non xanh biếc.
Trong trung đường của thôn, tiếng sách vang lên.
Lần bé gái nhiều hơn mùa đông năm ngoái vài , tổng cộng mười bé gái.
Lưu Tam đang xây thêm nhà ở bên cạnh.
“Có chuyện gì thì cứ tìm Lý Chính gia gia và Đại gia gia.” Tống Xuân Hoa thu xếp hành lý cho chuyến ngày mai, dặn dò Tống Ngũ Nương.
Sang năm sẽ hội thí, Tống Đại Lang và Tống Tam Lang chuẩn tham gia.
Tống Xuân Hoa quyết định đưa hai đến kinh thành một năm, một là để thư viện hơn, theo học thầy giỏi hơn, và giao lưu với bạn học xuất sắc hơn; hai là để quen và thích nghi với thời tiết phương Bắc .
Còn một điểm nữa là hội thí cần thi sách luận, ở bộ Lâm Tế Phủ, những là Tiến sĩ và từng quan, đang cư trú trong phủ, quá mười .
Mặc dù thể lợi dụng phận giải nguyên và mối quan hệ của Tô công tử để đến thăm hỏi, nhưng dù cũng bất tiện.
Một điểm khác là, khi Tống Xuân Hoa điều tra, mười khi quan phẩm cấp cao, hơn nữa ai là hạng nhất, một hai hạng nhì, còn đều là hạng ba.
“Được , nhị tỷ vài tháng nữa sẽ trở về.” Tống Xuân Hoa Tống Ngũ Nương đang lưu luyến rời mà an ủi, “Sẽ mang cho trang sức quần áo thời thượng nhất kinh thành.”
Quay dặn dò Tống Tứ Lang:
“Ở nhà sách cho , kỳ viện thí sẽ trở về.”
Tống Ngũ Nương hăng hái :
“Nhị tỷ, tỷ yên tâm, sẽ giúp tỷ trông chừng, mỗi lười biếng sẽ vẽ một vòng tròn nhỏ.”
Tống Tứ Lang trừng mắt Ngũ Nương.
“Con cũng , nghiêm túc học bài cùng Thẩm , lời cô cô và các ca ca tỷ tỷ.” Tống Xuân Hoa xổm xuống nhẹ nhàng dặn dò Tống Lục Lang vẫn còn ngái ngủ.
Cuối cùng sang Đại Hồ Tử và Tống Nghiên :
“Hãy trông coi nhà cho !”
Bình minh ló rạng, xe ngựa rời khỏi ngôi làng nhỏ bao quanh bởi núi non.