Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 176:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:36:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cướp lương thực, tiền đồng

 

Bỗng nhiên, Vưu Quả Phụ xông sân.

 

Chiếc giỏ trong tay đặt phịch xuống đất.

 

“Mẹ, ?” Vưu Quả Phụ ba bước thành hai bước xông tới:

 

“Số lương thực của .”

 

“Ngươi bớt lừa , của ngươi, ở trong phòng ngươi.” Bà lão siết chặt chiếc túi trong tay.

 

Vưu Quả Phụ xông lên giật lấy:

 

“Mẹ, cái thật sự của con, là của công xưởng.”

 

Bà lão giấu chiếc túi lưng:

 

“Cho ngươi cũng , đưa bạc.”

 

“Mẹ, con nào bạc, bây giờ con còn đang thiếu bạc đây.” Vưu Quả Phụ vẻ mặt bất lực.

 

“Bà nội, bà nội, bà nội!” Một bé bốn năm tuổi từ trong nhà chạy , tay giơ một xâu tiền đồng, “Mau !”

 

Vưu Quả Phụ thấy , lập tức xông lên cướp lấy, nhưng nhanh bằng bà lão, xâu tiền đồng liền rơi tay đối phương.

 

“Vừa nãy còn tiền, cái là gì!” Bà lão ác nghiệt .

 

“Mẹ, cái là tiền con trả nợ.” Vưu Quả Phụ cầu xin.

 

“Để kẻ tình tự của ngươi trả!” Bà lão một cách đương nhiên: “Trong công xưởng nhiều nam nhân như , ngươi cứ tùy tiện tìm một hai .”

 

“Mẹ!” Vưu Quả Phụ nâng cao giọng.

 

“Kêu cái gì mà kêu, từng tìm qua!” Bà lão một cách đương nhiên: “Ta là ngươi, ngươi hiếu kính là lẽ đương nhiên.”

 

Quay với bé:

 

“Tiểu Bảo, chúng , bà nội mua kẹo cho con ăn!”

 

Chuyện riêng của khác Tống Xuân Hoa tiện nhúng tay, nhưng thứ đối phương đang xách là lương thực của nàng, thì nàng bắt đối phương để đồ.

 

“A — cái eo của !”

 

Tống Xuân Hoa còn kịp bước tới.

 

Bỗng nhiên, bà lão một hình nhỏ bé lao tới như một cơn gió ngã.

 

Bà lão ôm eo, đất kêu t.h.ả.m thiết.

 

Tiểu Đậu Nha quản đang kêu gào đất, nhanh nhẹn lấy xâu tiền đồng và cái túi.

 

Bà lão màng đau eo, xông lên giật , nhưng lúc Tiểu Đậu Nha chạy xa.

 

Cậu bé bên cạnh la lên:

 

“Cái là của nhà , trả !”

 

Định xông lên, nhưng thấy ánh mắt hung dữ của Tiểu Đậu Nha, liền rụt cổ , dừng bước chân định lao tới.

 

Vưu Quả Phụ thấy ngã, vội vàng chạy tới đỡ, bà lão dùng sức vùng , oa oa lớn:

 

“Ai da, ai da, nuôi một con bạch nhãn lang mà! Ngày ngày ở nhà ăn sung mặc sướng, để ở nhà ăn cám uống cháo. Lấy một ít lương thực thôi mà cũng đẩy ngã xuống đất, ai da, thiên lý mà!”

 

Vưu Quả Phụ một bên luống cuống tay chân, , nữ nhi .

 

Tiểu Đậu Nha nắm chặt chiếc túi và tiền đồng trong tay:

 

“Lương thực là của Xuân Hoa tỷ tỷ, tiền đồng cũng là để trả cho nàng .”

 

“Phì!” Bà lão phỉ nhổ mạnh xuống đất: “Cái đồ phá của nhà ngươi!”

 

Tiểu Đậu Nha ngẩng đầu lên, vẻ mặt quật cường, lớn tiếng :

 

“Ta đồ phá của, thể việc, còn thể kiếm bạc!”

 

Bà lão , nữa lóc om sòm:

 

“Ai da, ai da, xong , một đứa cháu cũng dám cưỡi lên đầu lên cổ …”

 

Vưu Quả Phụ vội vàng với bà lão:

 

“Mẹ, Tiểu Đậu Nha ý đó.”

 

Bà lão liếc thấy dân tụ tập ở cửa sân, đôi mắt đảo một vòng, nữa lóc om sòm:

 

“Ai da, cái eo của , cái eo của , Tiểu Đậu Nha, lòng ngươi thật độc ác mà, là bà ngoại của ngươi đó! Ngươi đẩy ngã.”

 

Thấy bên ngoài bắt đầu bàn tán, bà lão càng đà:

 

“Ai da, lòng đến thăm nữ nhi và cháu ngoại nhà , cảm kích, còn đẩy ngã!”

 

Bà lão lóc.

 

“Tiểu Đậu Nha thế , bình thường chẳng ngoan ?”

 

“Chắc chắn là bà ngoại nàng đến lấy đồ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-176.html.]

cũng thể đẩy trưởng bối !”

 

Vưu Quả Phụ tiếng xì xào bàn tán ở cửa sân:

 

“Mẹ, đừng nữa, Tiểu Đậu Nha cố ý!”

 

“Cái gì mà cố ý!” Bà lão cất cao giọng.

 

Cậu bé bên cạnh chỉ Tiểu Đậu Nha:

 

“Nàng chính là cố ý!”

 

“Mau xin bà ngoại!” Vưu Quả Phụ kéo Tiểu Đậu Nha.

 

“Con xin !” Tiểu Đậu Nha giấu cái túi lưng: “Tuy nhiên, thể lấy lương thực và tiền đồng , đây là của Xuân Hoa tỷ tỷ.”

 

“Ngươi, ngươi, ngươi!” Bà lão chỉ Tiểu Đậu Nha nên lời, chuyển sang lóc om sòm, xoay quanh việc Vưu Quả Phụ bất hiếu.

 

Vưu Quả Phụ bất lực, với Tiểu Đậu Nha:

 

“Mang qua đây!”

 

Tiểu Đậu Nha lắc đầu: “Mẹ, cái của chúng !”

 

Vưu Quả Phụ trở nên tiến thoái lưỡng nan, bỗng nhiên dậy, lâu liền xách một giỏ cải trắng :

 

“Mẹ, cái thật sự thể cho , cái mang về .”

 

Vừa đưa mấy đồng tiền ít ỏi còn trong túi .

 

Bà lão đập một cái, giỏ rau và tiền đồng rơi xuống đất:

 

“Ai thèm mấy đồng tiền nát và mấy cọng rau thối của ngươi.”

 

Khi hai bên đều chịu nhượng bộ, trong sân xông một nam nhân, chỉ Vưu Quả Phụ mà mắng:

 

“Hay lắm, ngươi đẩy ngã xuống đất, đền bạc! Đền mười lạng!”

 

, đền bạc, đền mười lạng!” Bà lão la lớn: “Không đền thì tố cáo lên quan!”

 

Cậu bé thấy cha đến, chạy về phía Tiểu Đậu Nha, vồ lấy túi và tiền đồng trong tay đối phương:

 

“Đưa đây!”

 

Giật lấy túi và tiền đồng trong tay đối phương.

 

Hai con Vưu Quả Phụ tố cáo lên quan, nhất thời ngây .

 

“Mẹ, cầu xin đừng tố cáo lên quan.” Vưu Quả Phụ mắt ngấn lệ, cầu xin.

 

“Không tố cáo lên quan, thì lấy mười lạng bạc !” Bà lão một cách thể thương lượng.

 

Tống Xuân Hoa nhấc chân bước sân, Tiểu Đậu Nha thấy nàng , lập tức chạy .

 

“Không , đến giải quyết!” Tống Xuân Hoa xoa đầu nàng.

 

“A! Buông !”

 

Tống Xuân Hoa một tay xách cổ một , yên tại chỗ, run rẩy.

 

“Không tố cáo lên quan ? Ta đưa các ngươi .” Tống Xuân Hoa nhạt, tuy khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt thấy một tia ý nào: “Ta cũng tố cáo lên quan, bạc và lương thực của trộm , quan huyện đại nhân chủ trì công đạo cho .”

 

Người dân xem náo nhiệt ở cửa sân, thấy Tống Xuân Hoa trực tiếp xách cổ hai lớn, nhịn nuốt nước bọt.

 

Vưu Quả Phụ định xông lên, Tiểu Đậu Nha kéo .

 

“Ngươi c.h.ế.t ? Không thấy và em trai ngươi ức hiếp…” Bà lão mắng Vưu Quả Phụ.

 

“Huhuuhu…”

 

Tống Xuân Hoa nhặt miếng giẻ phơi trong sân, nhét miệng bà lão:

 

“Ồn ào quá, , thì đến nha huyện với quan huyện đại nhân.”

 

Nam nhân sợ đến mức c.ắ.n chặt môi.

 

Tống Xuân Hoa xách cả hai về phía công xưởng, lúc Tống Nhị Tường và Đại Hồ Tử chở thịt heo tới, Tống Xuân Hoa ném cả hai lên xe ngựa:

 

“Đưa đến nha huyện!”

 

Nam nhân đổi thái độ kiêu ngạo , cầu xin: “Hiểu lầm, hiểu lầm!”

 

Mèo con Kute

Đại Hồ Tử hai lời, vác một khối thịt heo từ xe xuống, nhảy lên xe ngựa, quất roi một cái.

 

Xe ngựa chạy , mấy trượng xa vẫn còn tiếng kêu cứu.

 

Cậu bé sợ đến mức nhét cái túi và tiền đồng trong tay trở cho Tiểu Đậu Nha.

 

Vưu Quả Phụ mím chặt môi, vẻ mặt thôi.

 

mỗi định mở miệng, đều Tiểu Đậu Nha kéo chặt .

 

Vưu Quả Phụ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi , cuối cùng gì.

 

Tống Xuân Hoa đến bên cạnh Tiểu Đậu Nha, hỏi:

 

“Có giống như Đường Đường tỷ tỷ, chữ tính toán !”

 

 

Loading...