Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 17:-- Lò Sưởi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:27:37
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thư phòng công, khi Tống Xuân Hoa trả tiền công.

 

Tề lão đầu liền chuẩn dẫn nhi tử về nhà.

 

Hai nhi tử của Tề lão đầu lưu luyến rời, thực sự hy vọng công việc thể mãi.

 

Mười ngày qua, một ngày ba bữa, còn một bữa là cơm trắng và thịt kho miếng lớn, đây còn ngon hơn cả bữa cơm ăn Tết ở nhà bọn họ.

 

Tuy Tết thịt, nhưng mỗi cũng chỉ chia một hai miếng, cơm trắng thì càng chỉ nửa chén nhỏ. Nào như mười ngày , một bát cơm trắng đầy ú ụ, bên còn phủ một lớp thịt mỡ dày cộp, bóng loáng.

 

Khi nhi tử út của Tề lão đầu sắp , nhịn với Tống Xuân Hoa:

 

“Xuân Hoa chất nữ, nếu cần xây nhà gì đó, nhất định nhớ gọi chúng đấy.”

 

Xuân Hoa gật đầu.

 

Lưu Lai Phúc kéo em vợ sang một bên, đưa chiếc trâm, dây buộc tóc và hoa cài tóc mà Xuân Hoa giúp mua tay nọ:

 

“Cho nhị tỷ của ngươi đó.”

 

Nói xong mặt đỏ bừng, lập tức bỏ .

 

“Ấm quá!” Ngũ Nương đặt tay bên cạnh miệng lò sưởi.

 

Ngọn lửa cháy trong lò sưởi sưởi ấm cả căn phòng.

 

Năm chị em vây quanh lò sưởi, Tống Lục Lang thì chiếc giường nhỏ bên cạnh, do Tống Xuân Hoa đặt đóng ở chỗ Trần mộc tượng.

 

Lúc bàn bày biện bút, mực, giấy, sách mà Tống Xuân Hoa mua ở trấn mấy ngày .

 

“Xuân Hoa!”

 

Trong sân truyền đến tiếng của Lưu gia nãi nãi.

 

“Lưu nãi nãi, mau .” Tống Xuân Hoa vội vàng dậy, đón.

 

Một luồng ấm tràn đến, “Căn phòng thật sự ấm áp!” Lưu nãi nãi đưa quần áo đang ôm trong tay cho Xuân Hoa.

 

“Quần áo xong đây.”

 

Cặp song sinh thấy là quần áo mới lập tức chạy đến.

 

“Hai ngày nữa tắm rửa xong, sẽ cho hai đứa bộ quần áo mới !”

 

Cặp song sinh đồng loạt lắc đầu, “Không !”

 

“Bọn con để dành mặc Tết.”

 

“Được thôi, thì để Tết mặc!” Tống Xuân Hoa .

 

“Người mau .” Tống Xuân Hoa đỡ Lưu gia nãi nãi đến bên lò sưởi.

 

“Lưu nãi nãi, ăn kẹo.” Ngũ Nương chạy đến bên chiếc bàn nhỏ, vơ một nắm kẹo bí đao, chạy đến bên cạnh Lưu gia nãi nãi, ngẩng đầu đưa bàn tay nhỏ nắm kẹo bí đao qua.

 

“Nãi nãi ăn.”

 

Tống Ngũ Nương vẫn cứ giơ bàn tay nhỏ lên,

 

“Có thể cho Đại Ngưu ca ca và Nhị Ngưu ca ca ăn.”

 

“Bọn họ cũng ăn, Ngũ Nương tự ăn !” Lưu gia nãi nãi Tống Ngũ Nương.

 

“Đại Ngưu ca ca và Nhị Ngưu ca ca bọn họ thích ăn kẹo.”

 

Lưu nãi nãi thoáng hiện vẻ lúng túng, nhưng ngay đó liền mắng:

 

“Hai tên nhóc thối .”

 

“Nãi!”

 

“Nãi!”

 

Lời dứt, trong sân liền truyền đến tiếng của hai tên nhóc thối trong miệng Lưu nãi nãi.

 

Tống Tam Lang nhanh chóng dậy mở cửa.

 

Đại Ngưu và Nhị Ngưu vọt .

 

“Đại Ngưu ca ca, Nhị Ngưu ca ca ăn kẹo !” Tống Ngũ Nương vội vàng đưa kẹo bí đao trong tay qua.

 

Lưu thị hai nhồm nhoàm nhai kẹo, thật sự nỡ , dậy xua đuổi,

 

“Về nhà mau về nhà!”

 

Đại Ngưu với cặp song sinh:

 

“Hai chuẩn nhà Thạch Đầu chơi, hai đứa ?”

 

Tống Ngũ Nương đang định đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-17-lo-suoi.html.]

 

Tống Tứ Lang bên cạnh nhanh chóng đáp lời:

 

“Không , hôm nay bọn con học chữ.”

 

“Được , ngày nào các cần học chữ, ngày đó sẽ đến gọi các .”

 

“Bọn con mỗi ngày đều học chữ.” Khuôn mặt nhỏ của Tống Tứ Lang đầy vẻ nghiêm túc.

 

“Chơi chơi chơi, hai đứa chỉ chơi thôi, về nhà quét dọn sân .” Lưu gia nãi nãi vỗ nhẹ mỗi một cái.

 

Ngày đông ấm áp, Tống Xuân Hoa tay cầm đại đao về phía núi sâu, đồng thời hấp thụ năng lượng thực vật.

 

Trong tay nàng xách hai con gà rừng, thấy sâu trong núi, dùng năng lượng kiểm tra xung quanh một lượt, cảm nhận thấy thở của con , liền cho những con gà rừng đang xách trong tay gian.

 

Tìm một nơi hướng dương, lấy từ gian một bình nước nóng và một ống cơm lam từ tối qua.

 

gian thể giữ nguyên trạng thái ban đầu khi đặt , lúc nước và cơm lam đều vẫn còn nóng hổi, bốc nghi ngút.

 

Uống nước xong, ăn uống xong xuôi, nghỉ ngơi một khắc, nàng dậy nữa sâu hơn núi.

 

Suốt dọc đường , Tống Xuân Hoa vẫn như mấy , cảm nhận thấy khí tức của nhân sâm linh chi.

 

Không cưỡng cầu, thì , cũng chẳng .

 

cũng sẽ tay trắng trở về, gà rừng thỏ rừng thế nào cũng kiếm hai ba mươi con mang về.

 

Một con chim bay ngang qua trung, nàng nhấc ná cao su lên, b.ắ.n lên trời “phụt” một tiếng.

 

Ngay đó, trong rừng cây vang lên tiếng vật thể rơi xuống.

 

Tống Xuân Hoa gạt những cành cây chắn mặt, về phía vật rơi.

 

Vừa hấp thụ năng lượng, thu gom sạch những con chạy đất và bay trời.

 

Cảm nhận năng lượng thực vật, ngẩng đầu lên trời, Tống Xuân Hoa phán đoán, mưa đông sắp đến .

 

Phải lập tức tìm chỗ trú mưa.

 

Vừa nãy dọc đường , nàng hề phát hiện bất kỳ hang động nào.

 

Trận mưa sẽ đổ xuống trong vòng một khắc đồng hồ, đó tìm hang động trú mưa cực kỳ khó.

 

Tống Xuân Hoa vội vàng lấy áo mưa gian mặc .

 

Quả nhiên một khắc đồng hồ , mưa đông tí tách rơi xuống.

 

Mưa đông tí tách thể rơi nửa ngày thậm chí cả ngày, Tống Xuân Hoa chuẩn về nhà.

Mèo con Kute

 

Bỗng nhiên, nàng nữa ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

 

Theo mùi hương, một gốc cây đại thụ trăm năm, nàng phát hiện một cây linh chi.

 

Linh chi giống như cây nhân sâm , vẫn trưởng thành.

 

điều đối với Tống Xuân Hoa mà vấn đề.

 

Cái vận may trời cao chiếu cố của thật là!

 

Tống Xuân Hoa nữa vươn bàn tay phát tài của .

 

Do quãng thời gian liên tục hấp thu năng lượng, thanh năng lượng đạt mức mười lăm. Nếu so với nhân sâm hiện rõ từng bước phát triển ngay mắt, thì linh chi diễn nhanh chóng, trong nháy mắt bước sang giai đoạn trưởng thành kế tiếp.

 

Khi linh chi mắt phun phấn bào tử, Tống Xuân Hoa mới buông tay đang nắm chặt linh chi .

 

Lúc , Tống Xuân Hoa cảm thấy năng lượng của thăng cấp về chất.

 

Nàng cẩn thận hái cây linh chi trưởng thành mắt xuống, cầm trong tay thấy trọng lượng nhỏ, ước chừng hai đến ba cân, thứ ít nhất cũng đáng sáu bảy mươi lượng bạc.

 

Linh chi và nhân sâm chỉ cần chạm hỏng một chút cũng sẽ mất ít bạc, nàng vội vàng cất gian.

 

Vận may tới, thể ngăn cản. Tống Xuân Hoa liên tiếp tìm thấy hai cây nhân sâm, đều khiến chúng phát triển thành nhân sâm trăm năm.

 

Liên tục đào ba cây, mưa tạnh nắng lên, Tống Xuân Hoa kìm mà ngân nga một điệu nhạc.

 

“Khí tức của ?” Tống Xuân Hoa thầm thì trong lòng, “Là thợ săn trong thôn khác?”

 

Nàng quanh, chỉ thấy cây cối rậm rạp, mặt trời xuất hiện, những tia sáng lọt qua kẽ lá rậm rạp.

 

Tống Xuân Hoa tìm một vòng, thấy bất kỳ dấu vết nào của ai, lẽ nào cảm nhận sai .

 

Không thể nào, từ khi mạt thế bắt đầu, cảm nhận của nàng từng sai.

 

Nàng nghiêm túc nhắm mắt , cảm nhận khí tức mờ nhạt của sống, theo khí tức mà tìm kiếm.

 

Tống Xuân Hoa đứa trẻ mặt đất, nửa vùi trong lá khô, bất động.

 

“C.h.ế.t ?”

 

 

Loading...