Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 163:-- Giới Hạn Mua, Phân Phối Hàng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:35:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tránh , tránh !” Triệu Nhị Nương Tử cầm chổi sức vung vẩy quét ở cửa.

 

Tiểu nhị của tiệm tạp hóa bên cạnh vội vàng lùi mấy bước.

 

Thấy đối phương rời , Triệu Nhị Nương Tử gọi em trai :

 

“Ngoài cửa ‘rác rưởi’ nhiều quá, mau mang cái chổi lớn ở hậu viện đây, để quét dọn cho kỹ một chút.”

 

Tiểu nhị , nghĩ đến điều gì đó, sợ hãi lùi liên tục, bỏ chạy.

 

“Xin , để ngài chê .” Triệu Nhị Nương Tử thu ánh mắt sắc bén, ngượng ngùng với Tống Xuân Hoa: “Nam nhân nãy tranh cãi với ở cửa là phu quân cũ của , còn tiểu nhị lén lút ngóng ở cửa chính là do y phái tới.”

 

Triệu tiểu ở bên cạnh bất bình :

 

“Cái tên Chương Đại Phú chính là ghi hận tỷ hòa ly tổn hại thể diện , cố tình mở một tiệm tạp hóa y hệt ở bên cạnh, nhập hàng cũng giống y chang, bán theo giá vốn, chính là tiệm của chúng thể tiếp tục kinh doanh .”

 

Triệu Nhị Nương Tử dùng ánh mắt hiệu cho Triệu tiểu đừng nữa.

 

“Tỷ —— Chương Đại Phú xa như , thể chứ. Nhà còn là nhờ nhà chúng mới phất lên , nếu phụ , nhà thể.”

 

“Câm miệng!” Triệu Nhị Nương Tử quát lớn, dịu giọng, “Mau pha cho Tống công tử.”

 

Đợi Triệu tiểu rời , Tống Xuân Hoa lên tiếng;

 

“Triệu Nhị Nương Tử là dùng xà phòng của để thu hút khách hàng.”

 

“Không giấu gì Tống công tử, quả thật ý đó.” Triệu Nhị Nương Tử thản nhiên thừa nhận.

 

Tống Xuân Hoa :

 

“Ngài chỉ mua một trăm khối, một trăm khối xà phòng e rằng bán mấy ngày .”

 

Triệu Nhị Nương Tử cúi đầu, thẹn thùng :

Mèo con Kute

 

“Khoảng thời gian trong nhà tiêu ít tiền, thật sự là túi tiền trống rỗng.”

 

Tống Xuân Hoa với suy nghĩ nữ nhi giúp đỡ nữ nhi, tiếp tục nhắc nhở:

 

“Nếu một mua hết bộ, thì sẽ thể dùng xà phòng để thu hút khách hàng nữa. Nếu tiệm chỉ để mua xà phòng, thì những mặt hàng khác của ngài cũng sẽ bán . Quan trọng nhất là ngài chỉ một trăm khối xà phòng, kiếm lời thế nào cũng chỉ kiếm tiền từ một trăm khối xà phòng đó mà thôi.”

 

Triệu Nhị Nương Tử ngẩn , vội vàng trịnh trọng cúi phúc lễ :

 

“Xin Tô công tử chỉ giáo.”

 

“Giới hạn mua, phân phối hàng!”

 

“Giới hạn mua? Phân phối hàng?” Triệu Nhị Nương Tử nghi hoặc lên tiếng.

 

“Giới hạn mua là mỗi chỉ mua một khối. Còn phân phối hàng tức là, mua xà phòng thì mua kèm các vật phẩm khác trong tiệm.”

 

Triệu Nhị Nương Tử trợn tròn đôi mắt, ánh mắt phát sáng,

 

“Phải ! Sao nghĩ chứ.”

 

Nàng cúi vái sâu, “Đại ân của công tử!”

 

Ngay đó nàng hỏi nghi hoặc trong lòng:

 

“Tô công tử, ngài cứ chỉ một trăm khối xà phòng, thể mua thêm của ngài nữa ?”

 

“Không ư?” Tống Xuân Hoa lắc đầu.

 

Triệu Nhị Nương Tử một nữa nghi hoặc.

 

“Ta cũng là lấy hàng từ nơi khác.” Tống Xuân Hoa giải thích.

 

Triệu tiểu lúc bưng , xen :

 

“Vậy thể cho nơi lấy hàng đó ?”

 

“Câm miệng!” Triệu Nhị Nương Tử lớn tiếng quát, còn nghiêm khắc hơn lúc nãy.

 

Quay hướng Tống Xuân Hoa :

 

“Tống công tử xin , tiểu của hiểu chuyện, xin ngài đừng để tâm.”

 

Nàng đến bên cạnh em trai , nhận lấy chén , quát mắng:

 

“Về hậu viện mà ở!”

 

Sau khi đưa cho Tống Xuân Hoa, Triệu Nhị Nương Tử sờ sờ chiếc vòng tay cùng với hoa tai, trâm cài tóc lên tiếng:

 

“Ta hai trăm khối.”

 

Tống Xuân Hoa gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-163-gioi-han-mua-phan-phoi-hang.html.]

 

Khi gật đầu cáo từ, nàng bỗng mỉm hỏi:

 

“Nếu xà phòng của cũng bán cho tiệm bên cạnh, Triệu Nhị Nương Tử sẽ xử lý thế nào?”

 

Triệu Nhị Nương Tử cứng , đó :

 

“Đây là tự do của Tô công tử, chỉ thể nghĩ cách khác mà thôi.”

 

Tống Xuân Hoa mỉm , một lời, bước qua ngưỡng cửa, Chương Đại Phú tủm tỉm đón .

 

“Công tử, bất luận nhà bên giá bao nhiêu, cũng thêm một thành.”

 

Nói xong, khiêu khích liếc Triệu Nhị Nương Tử đang tiễn khách cửa.

 

Triệu Nhị Nương Tử tuy , nhưng trong mắt vẫn lóe lên một tia hoảng loạn, dù thương nhân xem trọng lợi nhuận, ai từ chối việc kiếm thêm nhiều tiền hơn chứ.

 

Thấy Tống Xuân Hoa gì, Chương Đại Phú tiếp tục mở lời:

 

“Đa thêm hai thành!”

 

Một vẻ mặt nhất quyết giành .

 

Tống Xuân Hoa khách khí :

 

“Xin , trong tay còn hàng nữa .”

 

Triệu Nhị Nương Tử sững sờ, cảm kích về phía Tống Xuân Hoa.

 

“Công tử còn giao hàng , nguyện ý trả thêm ba thành giá để mua, chính là lô hàng định giao cho nhà bên cạnh đó.”

 

Chưa đợi Tống Xuân Hoa mở lời, Chương Đại Phú vẻ kẻ lắm tiền nhiều của tiếp tục :

 

“Đa thêm bốn thành!”

 

Cuối cùng nghiến răng, lớn tiếng hô:

 

“Đa thêm năm thành!”

 

Một vẻ mặt tự tin tuyên bố sẽ giành .

 

“Thật sự may, giao hàng .” Tống Xuân Hoa chắp tay cáo từ.

 

Chương Đại Phú thấy giao dịch thành, nữa giở trò bôi nhọ:

 

“Ta thấy hai các ngươi gian tình, chừng đang…”

 

Triệu Nhị Nương Tử giận dữ quát:

 

“Chương Đại Phú ngươi đừng càn!”

 

Tống Xuân Hoa nhếch miệng một tiếng, về phía Chương Đại Phú, liên tiếp đá chân đối phương:

 

“Một cước, hai cước, ba cước, bốn cước, năm cước……”

 

“Á…… á…… á!”

 

Khiến Chương Đại Phú kêu gào t.h.ả.m thiết ngừng.

 

Tiểu nhị bên cạnh, tiếng Chương Đại Phú kêu thảm, nào dám co rúm dám tiến lên.

 

Đá cho đối phương ngã lăn đất, đá đến khi đối phương từ chỗ dọa cáo quan chuyển sang yếu ớt cầu xin.

 

Tống Xuân Hoa lạnh lùng mở lời:

 

“Ngươi dám báo quan, trừ phi ngươi cái chân nữa.”

 

“Còn nữa, bản là một bãi phân, thì đừng tùy tiện ném phân lên khác!”

 

Sáng sớm hôm , Tống Xuân Hoa thời gian và địa chỉ nhận hàng cho từng tiệm phấn son, sai đưa .

 

Ngay đó, khi ăn bữa sáng trong thành, nàng liền về phía ngoài thành.

 

Cầm trong tay hơn hai vạn lượng bạc, lòng Tống Xuân Hoa vô cùng sảng khoái.

 

Vui vẻ bật chế độ trở về nhà.

 

“Chưởng quầy, cho một gian thượng phòng!” Tống Xuân Hoa bước một khách điếm, “Mau đưa một thùng nước đến phòng, tắm rửa.”

 

Tống Xuân Hoa tiểu nhị đang bưng nước , khóe mắt cong cong:

 

“Đã lâu gặp a ——”

 

“Tiểu Viên Tử!”

 

 

Loading...