Đi đến mặt Tống Xuân Hoa, dừng , cúi đầu, ngữ khí mang theo sự cầu xin:
“Tỷ tỷ, nhặt đá, đào đất những việc đều thể , cần tiền công, mỗi ngày cho một bữa cơm là .”
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Chín tuổi!”
“Không , ít nhất mười sáu tuổi.” Tống Xuân Hoa từ chối.
“Cầu xin tỷ tỷ, hãy để việc .” Cậu bé mắt rưng rưng cầu khẩn, quỳ xuống, Tống Xuân Hoa một tay đỡ lấy.
Tống Xuân Hoa đ.á.n.h giá bé mặt, mặt vàng da xanh, hình gầy gò, trông hệt như lúc nàng xuyên qua, một chín một mười, nàng mở lời :
“Ngươi thể hái lá ngải và nhặt vỏ trai, vỏ sò mang đến.”
Cậu bé vẻ mặt khó xử, một nữa cầu xin Tống Xuân Hoa:
“Tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ cho một việc .”
Nói xong liền nghiêng rời .
“Các chú, các thím nghỉ một lát !” Tống Xuân Hoa với đám đang việc.
Bánh nhân thịt mỗi một cái.
Anh tư, năm nhà họ Liễu, ngửi thấy mùi thịt thơm, mắt sáng rực.
Lần bọn họ đến là vì bữa ăn nhẹ buổi chiều .
Không xa, Tống Xuân Hoa thoáng thấy vợ Lưu Tam đến mặt bé, đưa chiếc bánh lấy qua.
Cậu bé từ chối, vợ Lưu Tam liền nhét chiếc bánh tay đối phương.
Lưu Tam ngại ngùng :
“Xuân Hoa, vợ gọi nó qua đây.”
Tống Vĩnh Toàn ở bên cạnh, lớn tiếng :
“Đừng cái gì mèo ch.ó cũng gọi đến!”
Tống Xuân Hoa trừng mắt qua, xoay với Lưu Tam ý bảo , dặn dò vài câu về an rời .
Trên đường về gặp vợ Lưu Tam đang chạy nhanh về công trường, nàng dừng hỏi:
“Thật sự , nó việc nhanh, còn thể chịu khổ. Lá ngải và vỏ sò đó nó , là sẽ cướp mất.”
Tống Xuân Hoa đưa bánh cho đối phương.
“Ta lấy !” Đối phương vội xua tay.
“Nhất định đủ mười sáu tuổi!” Tống Xuân Hoa nhét qua.
Chuẩn thêm gì đó, Lưu Tam chạy nhanh tới, kéo nàng .
Đi ngang qua bên cạnh bé, Tống Xuân Hoa dừng :
“Ngươi cỏ cho cá ăn ?”
Cậu bé vội :
“Biết, ạ!”
“Đi theo !”
Cậu bé vội vàng theo kịp.
“Ngươi cứ cầm lấy mà , ao cá chính là cái chúng ngang qua đó.”
Cậu bé nhanh chóng theo kịp.
“Nếu khác hỏi, ngươi cứ là cắt cho nhà !”
Cậu bé gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-132-moc-can.html.]
Chiều tối, bé qua trả gùi, Tống Xuân Hoa đưa năm đồng tiền đồng trong tay qua.
“Hôm nay cần , cho bánh , hơn nữa cũng cần nhiều như .”
“Cầm lấy !” Tống Xuân Hoa đặt tay đối phương, “Sáng mai qua!”
Cậu bé , kích động ngừng gật đầu, “Ưm ưm ưm!”
Mười ngày tiếp theo, bé mỗi ngày qua cắt nửa ngày cỏ cho cá, Tống Xuân Hoa trả năm văn.
Một buổi sáng nọ, trong sân một bà lão chống gậy bước .
Tống Đông Mai bước tới, thấy trong tay đối phương lá ngải và vỏ sò, liền hỏi:
“Xin hỏi chuyện gì ạ?”
Bà lão mở lời :
“Đông gia, là bà nội của Mộc Căn, hôm qua nó cẩn thận vấp té, nên đến nó một ngày.”
Thấy đối phương lên tiếng, vội :
“Hôm nay cần trả tiền công .”
Tống Đông Mai đặt chiếc ghế đẩu nhỏ nhặt rau, lưng bà lão:
“Thím, , chuyện đợi tôn nữ về!”
Không lâu , Tống Xuân Hoa từ ngoài sân bước .
Bà lão vội dậy.
Tống Đông Mai vội giới thiệu, đó kể sự việc một .
Tống Xuân Hoa thấy bà lão run rẩy, nhẹ giọng :
“Bà nội về , Mộc Căn khỏe hãy qua là .”
“Chuyện !” Bà lão ngại ngùng .
“Không !” Tống Xuân Hoa xua tay.
Lúc Tống Ngũ Nương luyện quyền xong bước tới, Tống Xuân Hoa với nàng:
“Đi bếp lấy hai quả trứng gà cho bà nội!”
Bà lão vội xua tay:
“Chuyện , !”
“Đây là tiền thưởng, việc trong nhà đều phần.” Tống Xuân Hoa đặt trứng gà tay bà lão.
Mộc Căn sống ở thôn bên cạnh, đường mất một canh giờ, nếu theo tốc độ của bà lão thì hai canh giờ. Giờ đến , chắc chắn trời còn sáng bắt đầu lên đường .
Từ nhà bếp truyền đến mùi thơm của quẩy chiên, Tống Xuân Hoa lấy hai chiếc quẩy chiên đưa qua, “Ăn đường !”
Bà lão trong miệng lời cảm ơn, mắt ướt đẫm.
Mèo con Kute
Khi Tống Xuân Hoa công trường, thấy nhi tử lớn nhà Lưu Tam đang cho cá ăn.
Vợ Lưu Tam với Tống Xuân Hoa:
“Việc của Mộc Căn hôm nay, bảo thằng bé nhà nó , nhưng ngàn vạn đừng cho nó nữa.”
Vừa thở dài một tiếng, bất đắc dĩ :
“Mấy thằng nhóc cùng thôn Mộc Căn việc ở nhà cô, mỗi ngày đều tiền, thế là cướp!”
Lại thở dài một tiếng,
“Trong nhà chỉ một già một nhỏ!”
Ngày hôm .
Mộc Căn mặt đầy vết bầm tím, áo thiếu một mảnh, khập khiễng bước sân.