Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 126:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:33:57
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cầu
“Xuân Hoa tỷ, Xuân Hoa tỷ!” Gặp Tống Xuân Hoa, Tiểu Lạt Bá kiềm hưng phấn : “Đến , đến ! Mang theo nhiều đồ!”
Tống Đông Mai dắt Tống Lục Lang từ trong nhà , hỏi:
“Tiểu Lạt Bá, ai đến ?”
“Tỷ phu của !” Tiểu Lạt Bá ưỡn ngực, giọng trong trẻo như hạt đậu nổ tách tách.
“Tỷ phu của ngươi?” Tống Đông Mai nghi hoặc hỏi.
“ , tỷ phu của , còn cha và của tỷ phu, và cả bà mối nữa!” Tiểu Lạt Bá với Tống Xuân Hoa, “Tỷ của bảo tỷ qua đó, cùng xem một chút!”
Thấy Tống Ngũ Nương bên cạnh vẻ mặt , Tống Xuân Hoa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, :
“Đi thôi, chúng xem thử.”
Vừa đến cổng viện nhà họ Trần, thấy tiếng bàn tán xôn xao.
Mấy bà cô xúm bên xe ngựa, chỉ trỏ.
“Ôi chao, cô nương nhà họ Trần tầm thường nha!”
“Các thấy đó thôi, mang theo mấy xấp vải lụa, còn là vải mịn đấy!”
Một bà cô khác thì thầm:
“Chắc chắn là tiểu , nếu thì lấy một cô nương thôn quê, còn hủy hôn hai chứ.”
Bên cạnh, một bà thím liếc xe ngựa, vẻ mặt hâm mộ:
“Cái chức tiểu cũng cam lòng, ít nhất xuống đồng đào đất lên núi.”
Mấy bà thím bên cạnh đều đồng tình.
“Các đó, thật sự cho rằng nàng như , e rằng nhi tử nhà đó bệnh tật gì chăng.” Một bà cô thì thầm .
Bà cô bên cạnh gật đầu phụ họa.
Tiểu Lạt Bá bước tới, lớn tiếng la lên:
“Tỷ phu của bệnh tật gì hết!”
“Ngươi là trẻ con thì gì.”
“Ta đó chứ.” Tiểu Lạt Bá ngẩng đầu.
“Thân thể chắc chắn bệnh tật, dù thì mùa thu năm nay mới tham gia viện thí.” Tống Xuân Hoa .
Vào thời đại , việc thi cử đều cần trải qua kiểm tra thể.
Nói xong lời , Tống Xuân Hoa dắt hai đứa nhỏ sân, phía truyền đến tiếng xuýt xoa ngớt.
Những bà thím, bà cô mắt đỏ hoe, nay càng đỏ hơn.
Trong đường đường, chỉ hai gia đình và bà mối, mà còn mời cả vợ chồng Trần Chính Hà đến.
Bên cạnh còn Tiền Hà Hoa thích hóng chuyện, ngừng bưng rót nước cho , mặc kệ Trần Diêu thị liếc mắt thế nào cũng chịu rời .
Trần Diêu thị tức đến mức đành mặc kệ.
Mấy chuyện vui vẻ, nét mặt tươi .
Trần Thúy Phương vẻ mặt e ấp bên cạnh.
Tống Xuân Hoa như , dắt Tống Ngũ Nương ở góc xem trò vui.
Lúc , của Chu Thiếu Hoa tới, mật :
“Nghe Thúy Phương , nhà cô ngay cạnh nhà ở phủ thành, hãy thường xuyên qua nhé!”
Tiền Hà Hoa , mắt sáng rực, kinh ngạc kêu lên:
“Xuân Hoa, nhà cô mua nhà ở phủ thành !”
Tiếng kinh hô khiến đồng loạt về phía nàng.
Trần Chính Hà nặng nề “hừ” một tiếng, vội vàng hiệu cho phu nhân nhà .
Trần Diêu thị lập tức kéo Tiền Hà Hoa ngoài.
Đợi Tống Xuân Hoa ở nhà Trần Thúy Phương đầy một canh giờ, cả thôn Hắc Ưng Sơn chuyện nhà Tống Xuân Hoa mua nhà ở phủ thành.
Vừa khỏi cổng nhà Trần Thúy Phương, mấy bà thím, bà cô chặn .
“Xuân Hoa, nhà cô mua nhà ở phủ thành thật ?”
“Nhà ở phủ thành chắc là đắt lắm nhỉ, bao nhiêu bạc ! Chắc một trăm lạng chứ.”
“Căn nhà mua lớn cỡ nào , lớn bằng nhà cô ?”
“Nhà ở phủ thành......”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-126.html.]
Một bà thím thấy Tống Xuân Hoa đưa Trần Thúy Phương đến phủ thành tìm một gia đình như , liền bắt đầu tính toán trong lòng, vội vàng với Tống Xuân Hoa:
“Nhà ở phủ thành của cô chắc trông coi nhỉ, thấy các đều ở trong thôn, Đại Nha nhà thể giúp trông coi.”
“Đại Nha nhà cô mà trông coi , Cẩu Muội nhà mới thích hợp!” Một bà thím bên cạnh lập tức hiểu ý đồ của câu đó, vội vàng chen lời.
“Đại Nha nhà mà thích hợp chứ, Cẩu Muội nhà cô mới thích hợp!”
“Cẩu Muội nhà ......”
Hai bà thím cãi .
“Hai các cãi vã gì chứ, tiểu nha đầu thì trông nhà hộ viện , đương nhiên là thằng bé cao to khỏe mạnh như Thiết Sơn nhà mới .”
Hai bà thím biến thành ba bà thím tranh cãi.
“Là thuê thôi!” Một câu của Tống Xuân Hoa khiến khung cảnh lập tức im lặng.
Mấy bà cô, bà thím mặt nở nụ rạng rỡ.
Một bà cô :
“Ta mà, nhà ở phủ thành gì chuyện dễ mua như .”
“Chính là đó!” Bà cô bên cạnh phụ họa.
Tống Xuân Hoa để ý đến đám nữa, bước nhanh về nhà.
Đi một đoạn đường, thấy xung quanh ai, Tống Ngũ Nương ngẩng đầu hỏi:
“Nhị tỷ, tỷ lừa là thuê ?”
“Bởi vì chúng vẫn đủ mạnh, sẽ nhiều phiền phức.” Tống Xuân Hoa dịu giọng .
Tống Ngũ Nương nửa hiểu nửa gật đầu.
Ngày hôm , Trần Thúy Phương mang một xấp vải tới, :
“Mẹ bảo đưa cho cô, đừng từ chối, cô thiếu thốn gì!”
Ngừng một lát, Trần Thúy Phương mở lời:
Mèo con Kute
“Xuân Hoa, chút sợ hãi.”
“Sợ gì chứ?”
“Hai nhà chúng quá cách biệt, hơn nữa với Chu Thiếu Hoa cũng khác biệt lớn, là đồng sinh, còn chỉ mấy chữ cô dạy, thậm chí còn .”
“Cô sợ bọn họ sẽ ghét bỏ cô.”
Trần Thúy Phương gật đầu, đó ngẩng đầu :
“Bọn họ dám ghét bỏ , liền hòa ly.”
Trần Thẩm thị vặn bước , vỗ vai Trần Thúy Phương, mắng:
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt bậy bạ.”
“Nương...... nương...... nương, đau đau đau!”
Vỗ liên tục mười mấy cái, bà mới dừng tay, cảnh cáo:
“Xem con còn dám lung tung !”
Mẹ của Trần Thúy Phương đưa chiếc giỏ đang cầm trong tay qua, :
“Sơn hóa mang tới, nếm thử !”
“Đa tạ thẩm nương!” Tống Xuân Hoa cũng khách khí nhận lấy.
“Tạ gì chứ, mấy thứ chẳng đáng giá là bao, Thúy Phương nhà chúng tìm một gia đình như , đều nhờ cô cả đấy!” Mẹ Trần Thúy Phương vẻ mặt đầy cảm kích.
Hai ngày nay bà trút bỏ hết nỗi ấm ức vì hai hủy hôn năm ngoái, trong thôn cũng thẳng lưng hơn nhiều.
Không còn ai dám nữ nhi bà ai thèm lấy, bà đều là vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.
Tháng đó, liên tiếp hai ba trận tuyết lớn.
Trên đường cơ bản còn ai .
Chuyến xe bò của Trần Phú Xuân trấn cũng ngừng hoạt động, mỗi nhà đều quây quần trong nhà vá vá may may.
Tống Xuân Hoa thỉnh thoảng giúp lạp xưởng, thời gian còn thì những con đường nhỏ nhiều cây cối để hấp thụ năng lượng thực vật, hoặc trong thư phòng sách ngủ gật, hoặc dắt Tống Lục Lang xem các ca ca tỷ tỷ luyện quyền, cuộc sống trôi qua thật dễ chịu.
Những tiểu la bặc lâu ăn món ngon, vẻ mặt đầy mong đợi Tống Xuân Hoa.
“Món Sư Tử Đầu ngon !”
“Sư Tử Đầu là gì ?” Một tiểu la bặc hỏi.
“Chính là, thịt viên đó!” Đại Tráng từng ăn qua, vẻ mặt đắc ý .
Những tiểu la bặc vốn dĩ gì cũng , lúc thịt ăn, càng reo hò vui vẻ.