Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 12:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:27:32
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mua d.ư.ợ.c liệu

 

Lưu nãi nãi , vớ ngay cây gậy bên cạnh liền xông tới.

 

Triệu bà tử sợ hãi vội vàng lùi , the thé kêu lên:

 

“Đánh ! Lưu Thúy Lan cái mụ đàn bà đanh đá đ.á.n.h !”

 

Vừa kêu lùi ngoài sân.

 

Đợi đến khi bóng dáng Triệu bà tử biến mất, Lưu nãi nãi mới buông cây gậy xuống, sang Tống Xuân Hoa,

 

“Con Triệu bà tử đến tìm cháu vay tiền, tuyệt đối đừng cho vay! Một đồng tiền cũng đừng cho! Nó căn bản sẽ trả ! Hồi đó đúng là mắt mù mới cho nó vay!”

 

Càng càng giận, nhưng quên chính sự,

 

“Ta đến để đo kích thước cho Đại Lang.” Nói liền phòng Đại Lang.

 

Sáng hôm , trời tờ mờ sáng.

 

“Xuân Hoa!”

 

Tống Xuân Hoa tiếng, nhanh chóng bước sân.

 

Xe bò còn trống, nàng chọn một chỗ thoải mái nhất để xuống.

 

Xe bò lắc lư chầm chậm tiến về phía , lượt đón sáu dân trong thôn, thẳng về phía trấn.

 

“Trưa sẽ về, vẫn tập trung ở đây.” Đến trấn, Trần Phú Xuân dặn dò.

 

“Vâng, đa tạ Phú Xuân thúc.”

 

Tống Xuân Hoa cảm ơn xong, dựa ký ức của nguyên chủ về phía tiệm thuốc.

 

Chưởng quỹ ở quầy tiếp nhận đơn thuốc, gảy bàn tính,

 

“Mấy vị t.h.u.ố.c rẻ , tổng cộng một lạng ba tiền bạc.”

 

Hắn ngẩng đầu đứa trẻ non nớt mặt, “Đem đủ tiền chứ?”

 

“Ngài cứ bốc t.h.u.ố.c .” Tống Xuân Hoa dứt khoát đếm bạc.

 

Rẽ qua hai con phố, tiếng đàn bông “bùm—bùm—” vọng đến từ xa.

 

Trong tiệm, một đàn ông gầy gò đang lưng đeo cung đàn bông, bên cạnh một phụ nữ dùng thớt gỗ liên tục cán ép những sợi bông tơi xốp.

 

Nghe tiếng đàn bông trong trẻo, Tống Xuân Hoa nhịn nhỏ giọng ngân nga,

 

“Đàn bông ơi, đàn bông ơi, nửa cân bông đàn thành tám lạng tám ơi…”

 

“Đi , đừng chơi ở đây.” Người phụ nữ lập tức xua đuổi — đàn bông là công việc kỹ thuật, kỵ ngoài.

 

Lúc , đàn bông chỉ là việc cần sức lực, mà còn là một kỹ thuật, kỵ nhất ngoài học lỏm.

 

Tống Xuân Hoa chỉ hai chiếc túi vải lớn trong tay, :

 

“Đàn ba bộ chăn nệm.”

 

Người phụ nữ thấy bông trắng tinh, sắc mặt dịu đôi chút:

 

“Cả công lẫn nguyên liệu sáu trăm văn.”

 

Có chăn nệm , bây giờ mua vỏ chăn.

 

Hai tấm vải thô mua ở huyện thành đều dùng để may y phục , chăn ở nhà là một mảnh vải rách, đắp đầu thì hở chân, ban đêm ngủ còn mặc áo bông.

 

Tống Xuân Hoa chọn hai tấm vải thô, một tấm màu xanh chàm, một tấm màu đỏ sẫm, chính là màu Ngũ Nương yêu thích nhất.

 

Lần quên mua cuốc, đến tiệm rèn mua hai cái, thấy ở góc mấy cái cuốc nhỏ, nghĩ bụng để đào rau rừng tiện hơn, thêm hai cái nữa.

 

Kiểm tra thấy danh sách đầy đủ, Tống Xuân Hoa sải bước về phía quầy thịt.

 

Lúc thịt mỡ bán hết, chỉ còn thịt nạc và xương sườn ưa chuộng.

 

Tống Xuân Hoa về phía xương sườn, ông chủ quầy thịt vội vàng :

 

“Vốn dĩ là hai mươi tám văn một cân, tính con hai mươi sáu văn!”

 

Bên cạnh một bà cô xách giỏ rau chen ,

 

“Xương sườn xương mà bán hai mươi sáu văn? Lòng tham thật đen!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-12.html.]

Người bán thịt biện minh, “Xương sườn của khác!”

 

Bà cô chỉ một thanh xương,

 

“Có gì khác? Chẳng một tí thịt mỡ nào! Lần còn bán mười sáu văn ?”

 

Người bán thịt bất đắc dĩ xua tay,

 

Mèo con Kute

“Được , mười sáu văn mang !”

 

Thấy là một đứa trẻ non nớt, vốn định nâng giá, gặp một lắm chuyện.

 

Bà Lưu lúc mới “hừ” một tiếng rời .

 

Tống Xuân Hoa bà cô rời mà cảm thán:

 

“Người !”

 

So với thịt mỡ, Tống Xuân Hoa thích ăn xương sườn hơn, lúc mua với giá rẻ hơn thịt, đúng là hời.

 

Mua hai cân xương sườn, thấy bên cạnh còn hai cái giò heo, Tống Xuân Hoa cũng lấy luôn.

 

Thịt mua ở huyện thành còn, liền mua thêm thịt nữa.

 

Mua giò heo liền nghĩ đến món giò heo hầm đậu tương, đến tiệm tạp hóa mua hai cân đậu tương.

 

Sáng chỉ ăn một bát cháo loãng, còn ăn sớm, lúc bụng nàng tiêu hóa hết cháo đó, vội vàng đến một tiệm hoành thánh bánh bao ăn một bát hoành thánh, lúc rời mua mười cái bánh bao nhân thịt mang theo.

 

Mặt trời dần lên cao, ước chừng sắp đến giờ về, Tống Xuân Hoa chần chừ nữa, về phía chỗ xuống xe.

 

Trên xe bò ba .

 

Bà cô mặt tròn liếc mắt một cái thấy tấm vải lộ ngoài giỏ, kinh ngạc kêu lên:

 

“Ôi chao chao, cả tấm vải! Ta sống nửa đời cũng từng nỡ mua như , mà còn là vải màu nữa chứ.”

 

Lúc bên cạnh một cô gái mặt nhọn, là Trần Thúy Phương, nữ nhi của tiểu thúc nhà Trần Phú Xuân, giọng điệu cực kỳ chua chát tiếp lời:

 

“Nhân sâm của nàng bán mười lạng bạc, mấy thứ là gì chứ.”

 

Nghe lời , mấy bên cạnh hít một khí lạnh. Trong lòng ghen tị con bé may mắn đến .

 

Trần Thúy Phương tiếp tục :

 

“Xuân Hoa, ngươi mười lạng bạc , hôm nay chi phí xe ngươi trả luôn , cũng chỉ mấy đồng tiền thôi.”

 

“Trần Thúy Phương!” Trần Phú Xuân quát lớn.

 

“Nhị đường ca, bênh ngoài!” Trần Thúy Phương bực bội “Mười lạng bạc đó, mời xe thì , cũng chỉ mấy đồng tiền thôi mà!”

 

Tống Xuân Hoa tức giận, chỉ tủm tỉm hỏi ngược ,

 

“Được thôi, mười mẫu ruộng nhà ngươi, năm cho nhà trồng nửa mẫu ?”

 

“Dựa cái gì!” Trần Thúy Phương lập tức đỏ bừng mặt.

 

“Nhà ngươi mười mẫu ruộng ? Cho nửa mẫu thì chứ? Cũng chỉ là nửa mẫu thôi mà.”

 

Trần Thúy Phương còn định tranh cãi, Trần Phú Xuân giận dữ :

 

“Trần Thúy Phương! Ngươi im miệng ! Hay là xuống xe!”

 

Trên đường về, Trần Thúy Phương vẫn luôn trừng mắt hung dữ Tống Xuân Hoa.

 

Tống Xuân Hoa thèm liếc mắt lấy một cái, chuyên tâm hấp thụ năng lượng từ cây cối ven đường.

 

Năng lượng thực vật ngừng tuôn đến, nàng vui vẻ ngân nga một điệu nhạc.

 

Điều càng khiến Trần Thúy Phương tức đến đỏ bừng mặt.

 

Xe bò đến cửa làng, hai đứa bé song sinh vui vẻ chạy đến.

 

Vừa đúng lúc xuống xe nhường chỗ, Tống Xuân Hoa liền ôm hai đứa nhỏ lên xe.

 

Trần Thúy Phương lẩm bẩm nhỏ giọng:

 

“Trả tiền cho một , mà đến ba !”

 

Trần Phú Xuân thấy, gầm lên nữa:

 

“Ngươi mà còn năng lung tung, thì cút ngay xuống cho .”

 

 

Loading...