Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 11:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:27:31
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hầu hết các gia đình ở Bách Hoa trấn, bên trong áo đều nhét lau sậy hoặc rơm rạ.
Bông chỉ ít gia đình mới thể dùng .
Mèo con Kute
Lưu gia nãi nãi Tống Xuân Hoa đào hai cây nhân sâm, huyện thành bán bạc, mắt thấy chúng xiêm y mới, vải vóc và cả bông nữa.
Sáng nay còn cho nhà bà ba cái bánh bao thịt và mùi thịt thơm lừng truyền từ nhà chúng.
Sợ lũ trẻ tiêu tiền nặng nhẹ, Lưu gia nãi nãi cân nhắc một phen mở lời, ngón tay thô ráp miết mép vải bông:
“Ngày tháng còn dài, Tứ Lang, Ngũ Nương chúng nó còn nhỏ, còn nhiều chỗ cần dùng tiền, bộ đông y tạm thời đủ mặc, cả nhà các ngươi đều đang lớn, sang năm sẽ ngắn , tuy thể sửa cho đứa nhỏ hơn mặc, nhưng rốt cuộc cũng bằng tiết kiệm.”
Lưu Kim thị bên cạnh phụ họa:
“Nương đúng đó. Chỗ vải sẽ cho mỗi đứa một chiếc áo khoác ngoài, ngày thường mặc bên ngoài, dơ thì giặt áo khoác thôi, như cũng áo bông mỏng .”
Tống Xuân Hoa ơn hai , ôn hòa :
“Đa tạ Lưu nãi nãi và Kim thím quan tâm. hai vị cũng thấy đấy, chị em chúng đến một bộ y phục cũng .
Tứ Lang và Ngũ Nương càng từng mặc y phục mới từ khi sinh . Nay chút dư tiền, mới nghĩ may thêm một bộ để giặt, nếu trời trở lạnh thì mặc cả hai bộ lên, như sẽ rét.
Nếu , cảm lạnh thì việc uống t.h.u.ố.c cũng tốn một khoản bạc lớn. Hơn nữa, Hồng đại phu , chân của đại ca thể khỏi, đợi đến mùa xuân cả nhà chúng cùng việc, tổng sẽ vượt qua thôi.”
Nàng chuyện thành khẩn, hai bà cháu nhà họ Lưu liền thêm gì nữa.
Dù thì tiền may y phục cũng tiêu đúng chỗ, đừng như cái lão cha mà ném tiền sòng bạc là .
Tống Xuân Hoa lái câu chuyện về tiền công, chính nghĩa lấy vải còn tiền công, nếu nhận thì nàng sẽ đưa cho các thím, các nãi nãi khác .
Lưu nãi nãi và Lưu Kim thị từ chối mãi , trong lòng hai cũng vui vẻ, vải còn thể may cho hai đứa cháu mỗi đứa một bộ y phục mới, Tết đến thăm họ hàng mà mặc y phục mới thì dù cũng thể diện hơn. Đồng thời, hai cảm thán con bé Tống Xuân Hoa thật khéo xử thế, mà may y phục càng tỉ mỉ.
Trước khi , Tống Xuân Hoa dặn dò may áo lót .
Không về nhà, nàng thẳng về phía nhà Lý Chính.
Đến cửa nhà Lý Chính, cũng như , mấy đứa trẻ đang bò ngoài cửa.
Thấy Tống Xuân Hoa, mấy đứa trẻ vui vẻ reo lên:
“Nãi nãi ơi, tỷ Xuân Hoa đến ạ.”
Mấy ngày , tỷ Xuân Hoa đến tặng một con gà, tối đó nãi nãi của chúng nấu, tuy mỗi đứa chỉ một miếng thịt, nửa bát canh nhỏ, nhưng hương vị đó, đến giờ vẫn còn đọng .
Lúc thấy Tống Xuân Hoa là nhớ đến món thịt gà khó quên .
Một đứa trẻ đang chảy thòng lò một dòng nước mũi dài, với Tống Xuân Hoa:
“Thịt... ngon!”
Trần Diêu thị tiếng bước , thấy mấy đứa tôn nhi của đang chảy nước miếng về phía Tống Xuân Hoa, liền cảm thấy mất mặt, giơ tay xua đuổi,
“Đi , chỗ khác chơi .”
Mấy thằng nhóc, lúc chịu , chúng còn đang chờ ăn thịt gà.
Trần Diêu thị cầm lấy cây chổi ở góc cửa.
Cùng với cây chổi giơ lên, mấy thằng nhóc liền tản .
Tống Xuân Hoa đưa tám đồng tiền chuẩn sẵn cho Trần Diêu thị,
“Lý Chính nãi nãi, cháu đến trả tiền, cảm ơn nãi nãi và Lý Chính gia gia, Phú Xuân thúc.”
Trần Diêu thị tiếp nhận, tuy lão già nhà bà cần trả, nhưng tám đồng tiền cũng ít, đủ mua mấy cái bánh màn thầu lớn ở trấn.
Hơn nữa, bộ y phục mới tinh của Xuân Hoa, bà nhân sâm đó bán ít tiền, tuy rốt cuộc bán bao nhiêu bạc, nhưng là phu nhân của Lý Chính, bà thể hạ cái mặt xuống.
Lúc , tam tức của Trần Lưu thị, Tiền Hà Hoa, xách giỏ rau , thấy Tống Xuân Hoa mặc một bộ y phục mới, lập tức sáp gần ngắm từ xuống .
“Xuân Hoa, đây là y phục mới của con ? Là bán nhân sâm mà mua đấy hả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-11.html.]
Trong mắt tràn đầy vẻ ghen tị.
Tiếp tục hỏi:
“Nhân sâm của con bán bao nhiêu bạc !”
“Bộ y phục mua ở huyện thành , tốn bao nhiêu bạc thế!”
Chuyện Tống Xuân Hoa đào hai cây nhân sâm huyện thành bán, khi Tiền Hà Hoa truyền bá, lúc ở làng Hắc Ưng Sơn ai là .
Tống Xuân Hoa :
“Không đáng mấy lạng bạc.”
“Sao đáng mấy lạng, y phục của con mua ở tiệm may thành phẩm đúng , cái tốn ít tiền.” Tiền Hà Hoa vẻ mặt tin.
Tiền Hà Hoa sáp gần Tống Xuân Hoa, nhỏ giọng :
“Con cho thím nhân sâm đó bán bao nhiêu tiền, con yên tâm, thím .”
Tống Xuân Hoa vẫn :
“Thật sự đáng mấy lạng bạc, thím cũng mấy chị em chúng cháu căn bản y phục mùa đông, bộ y phục cũng là bất đắc dĩ mua, mua bộ y phục xong thì còn mấy đồng tiền nữa.”
Tiền Hà Hoa vẻ mặt tin, với vẻ mặt cao thâm khó lường hỏi:
“Có mười lạng ?”
Tống Xuân Hoa : “Cũng gần !”
“Thật sự mười lạng !” Tiền Hà Hoa kêu to.
Bên cạnh Trần Diêu thị trong lòng giật , hai cây nhân sâm nhỏ như thể bán mười lạng, cả nhà bà một năm nhiều nhất cũng chỉ kiếm ba lạng, nhà bà trong thôn còn coi là kiếm nhiều, nhất nhì trong thôn.
Tống Xuân Hoa ở lâu, với Trần Diêu thị sáng mai cần nhờ xe bò rời .
Vừa về đến nhà lâu, nhà nàng liền đón một vị khách mời mà đến.
“Xuân Hoa ở nhà ?”
Tống Xuân Hoa tiếng vọng từ ngoài sân, đặt Tống Lục Lang xuống bước .
Đó là Triệu bà tử sống cạnh nhà Trần Chính Hà.
Triệu bà tử thấy Tống Xuân Hoa bước , mắt dán chặt bộ y phục mới của đối phương bắt đầu tính toán, mặt nở đầy nụ ,
“Ôi chao, Xuân Hoa càng lớn càng xinh xắn hoạt bát đó nha.”
Tống Xuân Hoa gầy trơ xương, cả đen bóng, từ mà “xinh xắn hoạt bát”.
Triệu bà tử tiếp tục lớn tiếng khen ngợi:
“Vừa thấy là phúc khí, thiện tâm nữa.”
Thở dài một , lau lau giọt nước mắt tồn tại,
“Không như khổ sở quá! Ăn bữa sáng hôm nay , bữa tối đó còn ở , Xuân Hoa thể cho , một bà lão đáng thương vay chút bạc , chỉ cần hai lạng thôi.”
“Triệu bà tử ngươi mặt dày thật, còn chỉ cần hai lạng, hai đồng tiền ngươi cũng đừng hòng vay .”
Lưu nãi nãi đến để đo kích thước y phục cho Tống Đại Lang, lúc thấy lời của Triệu bà tử, liền xả một tràng mặt Triệu bà tử.
Triệu bà tử lập tức đổi bộ dạng đáng thương , chống nạnh mắng :
“Lưu Thúy Lan ngươi bớt lo chuyện bao đồng, lão nương vay tiền ai thì liên quan gì đến ngươi.”
“Phì! Ngươi còn mặt mũi chữ vay , tiền nhà ai mà ngươi trả? Hai mươi văn lúc sinh con ch.ó lớn nhà ngươi, thấy ngươi trả đồng nào!”
“Chẳng qua là hai mươi văn, đợi thằng con ch.ó thứ hai nhà thành đạt, sẽ dùng tiền đập c.h.ế.t ngươi.” Triệu bà tử lẩm bẩm nhỏ giọng.