Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 106:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:33:37
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuê nhà cho Trần Thúy Phương
"Nương bảo gả!"
Trần Thúy Phương thanh âm như nghẹn nơi cổ họng, mang theo run rẩy vỡ vụn,
"Bảo nếu gả nữa... thì sẽ thành lão cô nương, ai thèm nữa... bảo từng hủy hôn một , mà hỏng bét nữa, thì ai dám cưới nữa ......"
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt đọng trong hốc mắt đỏ hoe, nhưng nàng cố chấp để chúng rơi xuống,
" mà...... đây của ! Tên Thẩm Chính ......"
" thật sự gả!" Thanh âm của nàng đột nhiên hạ thấp, tràn ngập sự bi thương bất lực.
Thì sáng sớm nay, cả nhà Thẩm Chính đến nhà Trần Thúy Phương.
Nương của Thẩm Chính hết đến khác đảm bảo tuyệt đối để Ngô Tuệ Nương xuất hiện, đảm bảo rằng nhà họ Thẩm nhất định sẽ đối đãi với nàng.
"Làm bây giờ!" Trần Thúy Phương vẻ mặt đầy bất lực, "Cha và ngoại bà, đại bá đều cảm thấy gì to tát, cho rằng chỉ cần đối phương còn là ."
Trần Thúy Phương thút thít một tiếng, "Tại đối phương là , còn gả, thì ai ?"
Tống Xuân Hoa yên lặng lắng , nàng cũng cần gì.
Vừa xong, Trần Thúy Phương như hạ quyết tâm lớn lao,
"Nếu bắt gả, sẽ ly gia xuất tẩu."
ngay lập tức nàng lộ vẻ bất lực, vai rũ xuống, khổ tự giễu,
"Đại bá chắc chắn sẽ cấp giấy thông hành cho ."
Sau một hồi trút bầu tâm sự, ánh mắt Trần Thúy Phương ánh lên ý :
"Nói ...... trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Ta...... về nhà đây." Nàng về phía cửa.
"Thúy Phương." Thanh âm Tống Xuân Hoa vang lên lưng nàng, rành rọt mà kiên định,
"Nếu ngươi thực sự , thể giúp ngươi lo giấy thông hành và tìm một công việc mưu sinh."
Bước chân Trần Thúy Phương khựng , nàng chợt đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tống Xuân Hoa.
Dòng nước ấm áp to lớn, khó tin phá tan bờ đê cố gắng chống đỡ của nàng.
Thanh âm nghẹn ngào,
"...... Đa tạ!"
Lạp xường nếu nhiệt độ cao quá thì dễ , vì qua khỏi tháng Giêng, việc lạp xường và da heo chiên giòn bắt đầu.
"Đa tạ Xuân Hoa......"
"Đa tạ Đông gia......"
Những thợ phụ cầm phong bao lì xì khai công, những đồng tiền đồng nặng trịch và mảnh bạc vụn trong lòng bàn tay, từng khuôn mặt đều tràn đầy ý .
Xưởng việc tất bật sản xuất, Trần Thúy Phương bỏ nhà , thông báo cho Tống Xuân Hoa.
Tống Xuân Hoa hiểu rõ, Trần Thúy Phương lôi kéo nàng .
Trần Chính Xuyên và Trần Thẩm thị đành hủy hôn với nhà họ Thẩm, trong thôn tránh khỏi một trận lời tiếng .
Tháng Hai, tuyết đọng tuy tan hết, nhưng cũng còn dày đặc như . Tống Xuân Hoa đ.á.n.h xe ngựa đến huyện thành và phủ thành giao hàng.
Tống Xuân Hoa từ Nhất Phẩm Phường bước , thẳng đến các quầy thịt lớn trong thành.
Thu mua xong đợt ruột non cuối cùng, nàng đang định rời , ánh mắt vô tình lướt qua một quán mì ở góc phố.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đang xổm bên một cái chậu gỗ, vùi đầu sức cọ rửa đống bát đĩa chất thành núi.
Nàng dắt xe ngựa gần, khẽ gọi:
"Trần Thúy Phương!"
Bóng dáng bỗng nhiên cứng đờ , nàng ngẩng đầu lên, rõ đến, trong mắt tức thì dâng lên nỗi kinh hoàng tột độ, nhưng ngay đó là sự vui mừng khi gặp bạn .
Thì Trần Thúy Phương cầu xin Trần Chính Hà cấp giấy thông hành, sợ gặp quen ở huyện thành, nên xin giấy thông hành phủ thành.
Khoảng thời gian ăn uống, tiền bạc trong túi sớm cạn kiệt, kỹ nghệ gì vốn, thêm việc nữ tử tìm một công việc vốn khó khăn, nàng đói lả ngất ngay bên cạnh quán mì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-106.html.]
Bà chủ quán nhận nàng , hàng ngày giúp rửa bát, dọn bát, quét dọn vệ sinh, trả tiền công, chỉ bao hai bữa ăn, tối ngủ tại quán mì.
quán mì vốn dĩ cần thuê , hôm qua bà bà của bà chủ quán đến quán mì thấy nàng ở đây, nhất quyết chịu giữ nàng .
Bà chủ quán cũng còn cách nào khác, đành bảo nàng hôm nay rửa bát xong thì rời .
Tống Xuân Hoa quan sát căn nhà một phòng ngủ một phòng khách, sân riêng biệt mà nha hành dẫn nàng và Trần Thúy Phương đến xem.
Tuy rộng rãi, nhưng đối với một ở thì cũng nhỏ.
Một bên sân còn một phòng tiêu thấp bé.
Nhìn tổng thể sạch sẽ, thể thấy chủ nhà mực giữ gìn căn nhà .
"Tiểu ca, căn nhà ở con phố là nhất , đừng thấy căn nhà nhỏ, nhưng sân riêng biệt, hơn nữa còn phòng tiêu riêng, ở thì vô cùng tiện lợi.
Giếng chung cách đây cũng chỉ một hai trăm mét, quan trọng nhất là những sống gần đây đa là học tử thư viện, về mặt an thì ngươi trăm phần trăm yên tâm."
Tống Xuân Hoa cân nhắc một hồi, lên tiếng:
"Vậy thì thuê căn ."
Nha nhân mặt mày tươi rói, vội vàng chúc mừng, nhanh nhẹn lấy khế ước thuê nhà trong tay áo .
Tống Xuân Hoa tên Trần Thúy Phương, trả tiền thuê nhà và phí môi giới, thế là căn nhà thuê xong.
"Xuân Hoa! Ta......" Trần Thúy Phương khế ước thuê nhà trong tay, thanh âm nghẹn ngào, "Ta nhất định sẽ việc thật !"
Tống Xuân Hoa mời Trần Thúy Phương vỏ xúc xích ở phủ thành.
Việc giải quyết nỗi lo cấp bách về việc thiếu hụt vỏ xúc xích ở xưởng của Tống Xuân Hoa, mở một con đường an lập nghiệp cho Trần Thúy Phương.
Tiền thuê nhà do Tống Xuân Hoa chịu, tiền công thì tính theo lượng xử lý. Nếu đạt tốc độ của dì Quyên, mỗi ngày trừ tiền cơm còn dư hai ba văn.
Bếp đặt trong gian nhà chính, bếp lò chủ nhà cũ mang , những vật dụng sinh hoạt cơ bản cũng đủ, chỉ cần mua một cái chăn bông dày hơn và gạo lứt, dầu, muối.
Căn nhà cần quét dọn, lu nước cũng đổ đầy.
Trần Thúy Phương liền bắt tay xử lý ruột non.
Phương pháp cụ thể Tống Xuân Hoa mới chỉ dạy.
Tống Xuân Hoa bên thì đến tiệm tạp hóa và tiệm gạo, mua một vại dầu, một vại muối, hai mươi cân gạo lứt.
Ngay đó đến tiệm vải mua một cái chăn bông.
Củi trong thành cần mua, Tống Xuân Hoa mua hai trăm cân.
Trần Thúy Phương những món đồ Tống Xuân Hoa mua, một nữa đỏ hoe mắt.
"Đừng , tất cả tiền đều trừ tiền công của ngươi, chỉ là tạm ứng thôi."
Trần Thúy Phương , ôm Tống Xuân Hoa, nhưng tay dừng bước.
"Rửa tay , dẫn ngươi ăn một bữa lớn!" Tống Xuân Hoa .
"Đủ , hai ăn nhiều quá." Trần Thúy Phương thấy Tống Xuân Hoa gọi bảy tám món thì ngăn .
"Cứ ăn thỏa thích! Không hết cứ gói mang về!"
Ăn xong bữa trưa, hai tay xách thức ăn hết, đến viện trọ thuê , từ túi tiền lấy một xâu tiền đồng đưa qua,
"Tạm ứng cho ngươi một tháng tiền công, đặt nửa tháng ruột non , đến lúc đó ngươi cứ đến lấy là . Ta đây, thì về muộn mất."
Trần Thúy Phương một nữa rưng rưng lệ.
Cuối cùng lúc chia tay, nàng cạnh xe ngựa hỏi:
Mèo con Kute
"Cha họ...... ?"
Tống Xuân Hoa an ủi:
"Yên tâm, họ , cần lo lắng. Ngươi cứ việc tự chăm sóc bản , một ở ngoài, vạn sự cẩn thận! Gặp khó khăn cứ đến 'Nhất Phẩm Phường' tìm chưởng quỹ, dặn dò ."
Nàng dặn dò thêm vài câu, mới vung roi thúc ngựa.
Trần Thúy Phương ở cổng viện, cho đến khi còn thấy bóng dáng chiếc xe ngựa quen thuộc nữa, mới lưu luyến từ từ đóng cánh cửa cuộc đời mới.
Trong tiểu viện, dù bếp lửa nhóm, nhưng thấy ấm áp.