Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 10:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:27:30
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Cần thêm gì thì hơn?” Tống Xuân Hoa truy hỏi.

 

Hồng đại phu liếc chiếc áo bông mới tinh của nàng, hạ giọng :

 

“Nhân sâm!”

 

Giọng điệu mang theo một chút tiếc nuối khó nhận :

 

“Nếu thể cắt ít sâm thuốc, dẫn kinh thông lạc, hiệu quả... Nếu , ai, dựa phương t.h.u.ố.c , cũng thể từ từ dưỡng bệnh, chỉ là...”

 

Ông lắc đầu, tiếp nữa.

 

Tống Xuân Hoa khẽ , trở về phòng, lát mang cây nhân sâm hai mươi mấy năm tuổi dáng vẻ hảo, “Cái ?”

 

Hồng đại phu hầu hết thời gian đều hái t.h.u.ố.c núi, hoặc ở nhà bào chế thuốc, nếu khám bệnh, ông sẽ sang nhà khác chơi. Bởi , ông hề chuyện Tống Xuân Hoa đào nhân sâm.

 

Lúc mắt ông trợn tròn, gần như thất thanh:

 

“Được! Quá !”

 

Ngay đó, với giọng điệu khó tin, ông thêm:

 

mà, đây... đây là vật thể đổi lấy mấy năm lương thực và một mẫu ruộng đấy! Ngươi thật sự nỡ ? Không thêm cũng mà...”

 

Lời còn dứt, Tống Xuân Hoa với giọng điệu bình tĩnh và kiên định :

 

“Chỉ cần thể chữa khỏi chân cho đại ca, gì là nỡ.”

 

Tiễn Hồng đại phu , Tống Xuân Hoa bước phòng Tống Đại Lang.

 

Trong mắt Tống Đại Lang lấp lánh thứ ánh sáng lâu thấy, giọng mang theo sự kích động thể kìm nén:

 

“Xuân Hoa! Hồng đại phu ... chân thể chữa khỏi!”

 

“Chắc chắn sẽ chữa khỏi.”

 

Tống Xuân Hoa ôm Tống Lục Lang đang mở to mắt đen láy, khẽ trêu đùa:

 

“Tiểu Lục Lang cũng như , đúng ?”

 

“Ngày mai sẽ xe bò của thúc Phú Xuân, đến trấn mua thuốc.”

 

“Ngươi hôm qua mới từ huyện thành trở về, vội, mấy ngày nữa cũng thôi.”

 

“Không , xe mệt.”

 

Ôm Tống Lục Lang dạo một lúc, Tống Xuân Hoa vắt một bát lớn sữa dê, cho nồi nấu.

 

Sau khi thổi nguội, nàng dùng thìa nhỏ đút nửa bát cho Tống Lục Lang.

 

Phần còn chia cho mỗi nửa bát nhỏ, đặc biệt dặn dò:

 

“Sữa dê , vắt trong vòng một canh giờ uống ngay, nếu bụng sẽ khó chịu đấy.”

 

Vào giờ ngọ (mười một giờ sáng), Tống Xuân Hoa bận rộn trong bếp.

 

Trước tiên nàng nấu nửa nồi cơm nhỏ, đồng thời lấy thịt heo mua hôm qua .

 

Nửa nồi cơm nhỏ đang sôi ùng ục bếp.

 

Tống Xuân Hoa lấy mười cân thịt heo—

 

Một miếng là thịt mỡ lớn mà nhà nông thích nhất, miếng mỡ dày đến ba ngón tay.

 

Một miếng là thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, Tống Xuân Hoa thích ăn miếng .

 

“Xì xèo——!”

 

Miếng thịt mỡ dày , d.a.o lên d.a.o xuống, thành những lát thịt đều tăm tắp.

 

Cho mỡ chảo nguội, lúc đầu chỉ tiếng “xì xèo” nhỏ, dần dần, cùng với ngọn lửa từ bếp l.i.ế.m đáy chảo.

 

Dần dần, tiếng kêu dày đặc hơn.

 

Chất mỡ trong suốt từ những lát thịt trắng béo ép , đọng đáy chảo.

 

Mùi thịt nồng nàn liền lan tỏa khắp gian bếp.

 

Những lát thịt chiên trong dầu nóng, co rút , dần trở nên vàng giòn.

 

Cuối cùng chiên nửa hũ mỡ heo và một bát nhỏ tóp mỡ.

 

Lúc còn nóng rắc chút muối lên tóp mỡ, hạt muối gặp nóng liền tan chảy, thấm những kẽ hở của tóp mỡ, một mùi thơm béo ngậy hòa quyện với vị mặn càng thêm nồng nàn.

 

Song thai long phụng cắt cỏ về, mũi nhỏ khịt khịt, theo mùi thơm mà lẻn bếp, mắt thèm thuồng chằm chằm bát tóp mỡ vàng óng còn bốc khói.

 

Tống Xuân Hoa gắp hai miếng thổi thổi,

 

“Há miệng.”

 

Vị giòn mặn thơm lừng lan tỏa trong miệng, mắt hai đứa thỏa mãn híp thành một đường.

 

Tống Xuân Hoa cho mỗi đứa một miếng, nghiêm mặt : “Ăn xong miếng thì ăn nữa, ăn nữa, coi chừng miệng nổi mụn nước!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-10.html.]

Song thai ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ !”

 

Tống Xuân Hoa cầm miếng thịt ba chỉ, cắt xuống nửa cân nhỏ, thái thành lát mỏng gọn gàng.

 

Trong chảo vẫn còn dầu thừa, vặn.

 

Thịt thái lát trượt , dầu nóng gặp thịt lạnh, “xì xèo” một tiếng, khói trắng bốc lên.

 

Thịt lát gặp nhiệt, rìa nhanh chóng cuộn , lộ màu caramel hấp dẫn, phần thịt mỡ trở nên trong suốt lấp lánh.

 

Rắc muối thô , thêm vài giọt xì dầu quý giá, màu nước sốt đều đặn bao phủ lên, sáng bóng đỏ rực, hương thịt càng thêm đậm đà.

 

Gần khi khỏi chảo, đoạn tỏi tây xanh biếc và rau xanh cho chảo, trong dầu nóng nhanh chóng trở nên bóng bẩy mềm mại, thấm đẫm hương thịt!

 

“Ăn cơm!”

 

Tống Xuân Hoa gọi ăn cơm, song thai một đứa cầm đũa, một đứa cầm bát.

 

Tống Xuân Hoa đơm cho Tống Đại Lang một bát cơm trắng đầy ú ụ, bên phủ đầy thịt lát bóng mỡ và rau xanh, đưa cho Tống Tam Lang.

 

Nàng đơm cho Tống Đại Lang đầy một bát cơm và thịt, đưa cho Tống Tam Lang:

 

“Đưa cho đại ca.”

 

Tống Tam Lang nhanh chóng bưng bát trở về:

 

“Đại ca động đậy, đói, ăn hai bữa là .”

 

Tống Xuân Hoa hai lời, nhận bát bước gian nhà phía đông, đặt thẳng xuống chiếc ghế đẩu thấp bên tay Tống Đại Lang:

 

“Muốn chân mau lành lặn, dinh dưỡng đầy đủ! Không đói cũng ăn một chút.”

 

Giọng điệu thể nghi ngờ, đặt bát xuống bỏ .

 

Trên bàn cơm, ánh mắt đều tập trung đĩa thịt ba chỉ xào rau xanh bóng bẩy, thơm lừng .

 

Ngay cả Tống Tam Lang vốn điềm đạm, yết hầu cũng tự chủ mà nuốt khan một cái.

 

Cho đến khi Tống Xuân Hoa một tiếng “Ăn cơm”, mấy đôi đũa mới như đại xá mà đồng loạt vươn !

 

Song thai như hai chú sóc nhỏ vui vẻ, má phồng lên, chân nhỏ vô thức đung đưa bàn, gương mặt tràn đầy hạnh phúc thuần khiết.

 

“Thịt thịt ngon quá!”

 

“Cơm cơm cũng ngon quá, ngọt ngọt! Mềm mềm! Không mắc cổ!”

 

Hai đứa miệng ngậm đầy cơm, líu lo khen ngợi, đây là đầu tiên chúng ăn cơm trắng thuần khiết, lẫn vỏ trấu, sạn.

 

Sau bữa cơm, Tống Xuân Hoa ôm một xấp vải thô màu chàm, một xấp vải thô màu vàng đất, nửa xấp vải lụa trắng sữa, cùng một bọc lớn bông mới tinh bọc kỹ lưỡng, vỗ tơi xốp mềm mại nặng chín cân, về nhà Lưu nãi nãi.

 

Lưu nãi nãi đang cho heo ăn trong chuồng, thấy Tống Xuân Hoa ôm xấp vải mới tinh và cái bọc lớn cồng kềnh , kinh ngạc đặt chiếc gáo múc thức ăn cho heo xuống:

 

Mèo con Kute

“Xuân Hoa, con đây là...?”

 

“Lưu nãi nãi,”

 

Tống Xuân Hoa chân thành:

 

“Con nhờ và thím Kim giúp mấy bộ đông y, quần bông cho mấy chị em chúng con. Trong nhà ai nghề .”

 

Lưu nãi nãi lập tức múc nước bên cạnh chum nước rửa tay, lau khô tạp dề, nhiệt tình kéo Tống Xuân Hoa trong:

 

“Mau mau ! Cái gì mà chứ! Thím Kim con đang ở trong nhà kìa!”

 

Trong nhà, Lưu Kim thị đang cúi đầu thêu thùa, bên cạnh đứa nhi tử nhỏ Hổ Tử của thị.

 

Nhìn thấy ba xấp vải mới Tống Xuân Hoa mang đến, thị cũng sững sờ.

 

Tống Xuân Hoa một nữa giải thích mục đích, chỉ vải:

 

“Hai xấp vải thô dùng để áo khoác bông bên ngoài, nửa xấp vải mềm mịn dùng để áo lót mặc sát . Phần vải vụn còn , coi như tiền công cho nãi nãi và thím.”

 

Lưu Kim thị vội vàng xua tay:

 

“Cần gì tiền công chứ! Hàng xóm láng giềng mà! Hơn nữa chỗ vải của con còn thừa ít...”

 

Lưu Kim thị và Tống Ngô thị, của Tống Xuân Hoa, lúc sinh thời quan hệ khá , nên thị thuận miệng suy nghĩ trong lòng.

 

Nói xong, thị thấy liền vội vàng sang bà bà bên cạnh.

 

, nếu thị dùng thời gian để thêu thùa, mang trấn bán cũng thể kiếm mười mấy, hai mươi văn tiền.

 

Lưu gia nãi nãi hiểu ánh mắt của trưởng tức nhà chứ, bà vốn dĩ đồng ý xiêm y cho mấy đứa nhỏ nhà Xuân Hoa hề định thu tiền công, liền vội vàng :

 

“Thím Kim con đúng đó, chỉ là giúp một tay thôi mà.”

 

Tống Xuân Hoa liền mở bọc vải lớn tay , mặt bông trắng tinh, tơi xốp, mềm mại như mây mới tinh liền tràn !

 

Chỗ bông Tống Xuân Hoa cùng hai đứa song thai vỗ cho tơi xốp một chút, còn vón cục nữa, lúc mở túi , liền tản ngay lập tức, đầy cả một giường.

 

“Trời ơi! Này... nhiều bông mới thế ?!” Lưu Kim thị hít một khí lạnh, mắt trợn tròn, ngón tay vô thức chạm .

 

Lưu nãi nãi cũng đăm đăm, cái tốn bao nhiêu bạc chứ!

 

 

Loading...