Xuyên Về Cổ Đại Ta Giúp Gia Đình Sung Túc - Chương 1:-- Vừa suýt chết đói, liền có chủ nợ tìm đến ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:27:20
Lượt xem: 103

 

Đại Khánh Quốc, thôn Hắc Ưng Sơn.

 

Sương mỏng buổi sáng sớm vẫn tan hết, mặt đất bùn trong sân đều phủ một lớp sương trắng. Gió lạnh cắt da cắt thịt, luồn lách từng kẽ áo.

 

Mèo con Kute

“Rầm!”

 

Tống Xuân Hoa ngã phịch xuống nền đất lạnh lẽo cứng rắn.

 

Nguyên ban ngày bắt cá nhiễm lạnh, thêm đó là đói khát trường kỳ, tối qua trút thở cuối cùng.

 

Nàng, một dị năng giả thực vật từng vật lộn sinh tồn trong mạt thế, một luồng sức mạnh kéo cơ thể của cô bé đáng thương cũng tên Tống Xuân Hoa .

 

Bắt đầu một màn địa ngục!

 

“Sụt sùi…” Cảm giác yếu ớt, vô lực khiến nàng thể cử động.

 

【Cảnh báo! Năng lượng nguy kịch!】

 

Ở góc tầm , một thanh năng lượng đỏ ảo ảnh đang điên cuồng nhấp nháy, chỉ rơi xuống mức nguy hiểm 0.01.

 

Hạch tâm dị năng theo nàng xuyên đến đây, giờ đang báo động vì cơ thể sắp kiệt quệ.

 

Bò!

 

Bản năng cầu sinh áp đảo tất cả, móng tay cào lớp đất đóng băng, nàng từng chút một dịch chuyển đến cạnh vườn rau gần nhất!

 

Dòng nhiệt yếu ớt nhanh chóng tràn , thanh năng lượng khó khăn nhảy lên:

 

0.05…0.1…0.15…

 

Tham lam hấp thụ, hút cạn tất cả rau xanh trong vườn, chỉ cuối cùng dừng ở 【0.2】.

 

Cảm giác ngạt thở cận kề cái c.h.ế.t dần tan biến, cơ thể hồi phục chút sức lực.

 

Tống Xuân Hoa chống dậy, phủi lớp bùn đất dính .

 

Ánh mắt nàng quét qua cái sân nhỏ tồi tàn đến cực điểm :

 

Hàng rào xiêu vẹo, chuồng gà trống rỗng, lu nước đóng một lớp băng mỏng…

 

Thật là nghèo rớt mồng tơi!

 

Tấm băng “khụa” một tiếng nứt , nàng múc nửa thùng nước, xách bếp.

 

Cạch! Cạch! Cạch!

 

Những tia lửa b.ắ.n từ từ đốt cháy các que mồi lửa xung quanh, nàng cầm ống thổi lửa đặt ở góc bếp.

 

Khẽ thổi một , những đốm lửa yếu ớt nhanh chóng nổi lên như nấm mọc mưa, lửa bỗng chốc bùng lên mạnh mẽ.

 

Nàng lập tức đặt cành cây lên, đẩy trong bếp.

 

Đi đến bên chum gạo, vén nắp lên, gạo lứt lèo tèo trải đáy chum.

 

Không sót một hạt nào, nàng đong bát, vặn lấp đầy đáy bát.

 

Chút đồ , đủ cho ai ăn?!

 

Những mảnh ký ức ùa về, cái tên mang theo sự hận thù khắc cốt ghi tâm hiện lên trong lòng nàng – Tống Vĩnh Toàn!

 

Cha của nguyên , kẻ tội đồ khiến gia đình họ Tống sa sút!

 

Nghe năm đó y là duy nhất trong thôn đưa đến trường học ở trấn để chữ.

 

Kết quả sách vở đầu, học mười phần tài năng lắc xí ngầu đ.á.n.h bạc!

 

Tổ nghiệp, ruộng , thậm chí cả tiền sống của vợ con… tất cả đều y ném sòng bạc!

 

Mười quả trứng cuối cùng dùng để tẩm bổ sinh của mẫu nguyên , đều y cuỗm ngày hôm hạ táng!

 

Đặt bát lên bếp, nàng chút do dự về phía vườn rau.

 

Dứt khoát nhổ hai cây cải trắng.

 

“Đừng!” Một giọng yếu ớt vang lên từ cửa.

 

Tống Xuân Hoa đầu , một bé gầy trơ xương như cây sào.

 

Mặc bộ áo hè rách rưới, ngắn ngủn và đầy miếng vá giống nàng, đôi chân dép rơm cũ nát lộ những ngón chân lạnh cóng đỏ ửng.

 

Trong lòng y đang ôm chặt một đứa bé bọc trong chiếc áo bông rách – đây là Tống Tam Lang và Tống Lục Lang mới sinh mười ngày.

 

Ký ức ùa về, mẫu của nguyên , Tống Ngô thị, mất ngày thứ hai khi sinh Lục Lang, Lục Lang nhờ mỗi ngày một ngụm sữa từ trưởng tức nhà Lưu nãi nãi bên cạnh mà giữ mạng sống.

 

Tống Tam Lang những cây cải trắng nhổ, đôi môi mấp máy, cuối cùng chỉ khẽ:

 

“Nhị tỷ… nhà Lưu nãi nãi đây.”

 

Trong giọng y là sự tuyệt vọng thể che giấu. Số rau , là thứ cuối cùng họ thể đổi lấy lương thực.

 

Tống Xuân Hoa nắm chặt cọng rau trong tay.

 

Không ăn ư? Bây giờ sẽ c.h.ế.t!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-ta-giup-gia-dinh-sung-tuc/chuong-1-vua-suyt-chet-doi-lien-co-chu-no-tim-den.html.]

lúc , ngoài sân vọng một tiếng c.h.ử.i rủa chói tai,

 

“Đồ nhãi ranh! Buông tay! Nếu buông tay lão nương sẽ xé xác ngươi !”

 

“Giấy nợ rõ ràng rành mạch, hai lạng bạc mà Tống Vĩnh Toàn nợ, hôm nay trả!”

 

Tống Lục Lang tiếng hung ác đột ngột giật , “oa” một tiếng thét xé lòng.

 

Ánh mắt Tống Xuân Hoa sắc lạnh, cơ thể bản năng chạm hông – trống rỗng!

 

Nàng tỉnh táo, đây mạt thế, dao.

 

Nàng sải bước xông cửa sân.

 

Người đàn bà mặt ngựa với gò má cao đang hung hăng giằng lấy cái tã lót trong lòng Tống Tam Lang.

 

Tống Tam Lang sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, răng c.ắ.n chặt, cơ thể nhỏ bé bùng phát sức mạnh kinh , ôm chặt .

 

“Buông tay!” Giọng Tống Xuân Hoa cao, nhưng lạnh lẽo như lưỡi d.a.o tẩm băng, mang theo sự hung hãn cho phép nghi ngờ.

 

Người đàn bà mặt ngựa tiếng quát cho giật , đầu thấy chỉ là một đứa nha đầu lông vàng, liền “phì” một tiếng khạc nhổ,

 

“Phi! Cha ngươi nợ hai lạng bạc! Hoặc là bây giờ trả tiền, hoặc là giao đứa nhãi ranh để gán nợ!”

 

Mụ run rẩy giơ tờ giấy nợ trong tay, nước bọt gần như b.ắ.n mặt Tống Xuân Hoa, cướp đứa bé.

 

Giấy nợ… giấy trắng mực đen… Trong đầu Tống Xuân Hoa chợt lóe lên cái ‘tài’ chữ của Tống Vĩnh Toàn.

 

Đồ khốn nạn! Toàn dùng để mấy thứ hại !

 

Lửa giận bùng cháy, nàng đột ngột bước lên một bước,

 

“Nếu hôm nay ngươi dám cướp , liền dám báo quan!”

 

Báo quan ư? Con nha đầu gì chứ! Người đàn bà chống nạnh la lối:

 

“Ngươi dọa ai đó? Quan lớn sẽ quen ngươi ?”

 

“Ngươi thể thử xem!”

 

Tống Xuân Hoa lùi mà tiến, giọng bùng nổ khí thế bức , ánh mắt sắc bén như chim ưng, thẳng đối phương,

 

“Cướp , chính là kẻ bắt cóc! Theo Luật Đại Khánh, nhẹ thì lưu đày, nặng thì c.h.é.m đầu! Ngươi xem dám đến cửa nha huyện đ.á.n.h trống minh oan !”

 

Người đàn bà sát khí lạnh lẽo trong mắt Tống Xuân Hoa chấn động, thấy ‘lưu đày’, ‘chém đầu’ thì sợ hãi, khí thế lập tức yếu nửa phần, ngoài mạnh trong yếu la lên:

 

“Vậy ngươi cũng thể suông trắng trợn mà quỵt nợ!”

 

“Mười ngày!” Tống Xuân Hoa dứt khoát , “Trong mười ngày, sẽ trả ngươi hai lạng một tiền! Một tiền là tiền lãi!”

 

“Mười ngày? Chỉ dựa mấy đứa nhãi ranh các ngươi ?”

 

Người đàn bà mặt ngựa đầy vẻ tin, ánh mắt tham lam đảo quanh Tống Lục Lang.

 

“Được, mười ngày trả tiền, thì mang đứa nhãi ranh gán nợ!”

 

“Đến lúc đó sẽ cùng ngươi!” Tống Tam Lang đột nhiên mở miệng, giọng yếu ớt nhưng kiên định.

 

Người đàn bà mặt ngựa đảo mắt. Một thằng nhóc lớn đầu thể việc, dễ bán, lỗ.

 

“Tốt! Chỉ mười ngày! Mười ngày đúng giờ , thấy tiền, sẽ đưa đứa nhóc .”

 

Người đàn bà mặt ngựa cất tờ giấy nợ , lầm bầm c.h.ử.i rủa bỏ .

 

Gió lạnh cuốn qua sân viện tiêu điều, chỉ còn tiếng nức nở đứt quãng của đứa bé.

 

Tống Xuân Hoa , an ủi, chỉ một lời tuyên bố lạnh lẽo và kiên định,

 

“Tiền, nhất định thể trả .”

 

Trong mạt thế, những cảnh tuyệt vọng hơn thế nàng còn thể sống sót.

 

Hơn nữa, nàng chiếm lấy thể của , thì của nàng đương nhiên chiếu cố.

 

Tống Tam Lang ôm , bóng lưng gầy gò nhưng thẳng tắp của nhị tỷ khuất dần ở cửa bếp, ánh mắt phức tạp.

 

Vừa nhị tỷ với ánh mắt hung dữ, khí thế bức đó, thật xa lạ khiến y tim đập mạnh, nhưng … một cách khó hiểu khiến y thấy một tia sáng nhỏ nhoi để sống sót.

 

Tống Xuân Hoa lục lọi khắp bếp mà tìm thấy d.a.o thái rau, trong ký ức của nguyên , nàng cái tên cha khốn nạn đáng ngàn đao vạn kiếm mang đổi tiền .

 

Nàng lôi Tống Vĩnh Toàn mắng một trận tơi bời!

 

Gạo lứt nấu chín, Tống Xuân Hoa xé cải trắng thành từng miếng nhỏ ném nồi.

 

Nàng ghế gỗ nhỏ bếp, múc một bát cháo, thổi nguội một chút, vội vàng húp ngấu nghiến.

 

“Khò khò…”

 

Ba bát cháo loãng bụng, ấm lan tỏa trong dày, từng tia năng lượng một nữa hòa hạch tâm dị năng khô cạn –

 

【Năng lượng “0.25”】

 

Góc áo giật giật, nàng cúi đầu xuống hai đôi mắt to tròn chớp chằm chằm bát trong tay nàng, cổ họng chúng khẽ nuốt nước bọt.

 

 

Loading...