Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-08-10 18:01:43
Lượt xem: 338
Tiếng kẻ đánh canh gõ trống đồng vang vọng trong giấc mộng, nghe không rõ ràng.
Ngũ tẩu tỉnh dậy từ giấc mộng, thấy ánh trăng tỏa khắp mặt đất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy quay người thấy con gái Lục Cân đang ngủ yên, ác mộng vừa rồi cũng dần tan biến.
Nàng ấy muốn ngủ tiếp, nhưng nghe thấy tiếng bát đĩa va chạm trong bếp.
Tiêu cô nương dậy sớm thế sao?
Ngũ tẩu mò mẫm đi ra, thấy ánh đèn dầu chiếu lên tường bếp, tạo thành một vòng sáng ấm áp. Dưới ánh đèn mờ ảo, Nguyệt Nha Nhi đang làm điểm tâm, bếp lửa bên cạnh tỏa ra hơi nóng, phủ lên không gian một làn khói bếp.
"Tiêu cô nương, để ta nhào bột cho." Nàng ấy vội nói, xắn tay áo lên muốn giúp.
Nguyệt Nha Nhi thấy là nàng ấy thì vội nói: "Không cần đâu, ta chỉ làm chơi cho vui thôi. Còn sớm mà, Ngũ tẩu cứ ngủ tiếp đi."
Ánh mắt Ngũ tẩu lướt qua những phần điểm tâm trên bếp, tổng cộng có tám chín loại khác nhau, có loại nàng ấy gọi được tên, như bánh định thắng, có loại nàng ấy không biết, nhưng tất cả đều rất đẹp mắt, nhỏ nhắn tinh xảo.
Nhiều loại điểm tâm như vậy, chỉ làm một hai cái, không biết đã tốn bao nhiêu công sức?
"Tiêu cô nương, cô chưa ngủ sao?" Ngũ tẩu ngạc nhiên, bình thường nàng phải ngủ đến sáng mới dậy mà.
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nhào khối bột nếp.
"Đã ngủ rồi, chỉ là dậy sớm thôi."
Ngũ tẩu không rõ lý do, cũng sợ mình nói nhiều làm phiền người khác, nên ngồi xuống cạnh bếp canh lửa.
Hina
Nguyệt Nha Nhi thấy hơi ngại: "Không sao đâu Ngũ tẩu, cô đi ngủ đi."
"Ta vốn dậy sớm, cô đừng lo."
Nấu nước, nhào bột, làm nhân, hấp chín, đóng hộp… đến khi sáng đèn, điểm tâm mới hoàn thành.
Nguyệt Nha Nhi gọi Ngũ tẩu lại nếm thử: "Lần đầu ta làm bánh định thắng, Ngũ tẩu thử xem hương vị thế nào."
Đó là một miếng bánh định thắng hình hoa mai, màu hồng nhạt, dưới ánh đèn tỏa ra sắc thái hấp dẫn. Ngũ tẩu cầm lên một miếng, bẻ một mẩu nhỏ nếm thử. Khối bột mềm mại, như ăn cả miệng tuyết, mềm mại thơm ngon. Nhân đậu đỏ được chế biến đặc biệt, thoáng có hương hoa, ngọt ngào dẻo dính.
"Hương vị rất ngon."
Nguyệt Nha Nhi mới yên tâm. Nàng vươn vai, lẩm bẩm: "Phiền c.h.ế.t đi được."
Nhưng trên mặt nàng vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Rửa mặt, thay bộ y phục cũ, Nguyệt Nha Nhi chào Ngũ tẩu rồi đi ra ngoài.
Ngũ tẩu cầm đèn đứng ở cửa, định đóng cửa lại, nhưng thấy trước cầu có ba bốn thư sinh đi qua cùng người nhà, tay cầm hộp sách, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nàng ấy nhớ ra rồi, hôm nay là ngày thi phủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-73.html.]
Nguyệt Nha Nhi tay cầm hộp đồ ăn, tay cầm đèn, bước đi nhẹ nhàng trong con hẻm nhỏ.
Đến trước cửa, nàng dừng lại, chỉnh lại mái tóc mới chải, xác nhận không rối rồi mới gõ cửa.
Cửa mở, Ngô Miễn thấy nàng, trong mắt hiện lên nụ cười. Hắn mặc áo dài màu ngọc, trong suốt như băng, tinh khiết như ngọc.
"Cô… đến rồi."
Nguyệt Nha Nhi đưa hộp đồ ăn ra: "Này, đã nói là ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho huynh vào trường thi, đều ở đây."
Nàng cúi đầu, dùng mũi chân đá nhẹ những bông hoa rơi trên đất, không nhìn Ngô Miễn.
"Huynh… thi tốt nhé."
Nói xong, Nguyệt Nha Nhi quay người chạy đi.
Gió xuân nhẹ nhàng, nâng váy vải màu đậu xanh của nàng lên.
Ngô Miễn nhìn đèn lửa nhảy múa trong đêm chưa sáng, dần xa, bỗng có cảm giác buồn bã mong manh.
Nhịn không gặp nhiều ngày, khó khăn lắm mới gặp một lần, chỉ nói được hai câu.
Hắn mở hộp đồ ăn, lớp trên cùng là một chiếc hộp nhỏ.
Ngô Miễn nhẹ nhàng mở nắp hộp, bên trong là một cây bút.
Là cây bút lông cừu hồ tốt, đầu bút nhọn, đều, tròn, khỏe.
Cây bút tốt như vậy, các học trò trong thư viện đều có một cây. Hắn đã từng hỏi giá, rồi từ bỏ ý định. Lần này thi phủ, hắn định dùng cây bút cũ đã hơi mòn.
Nhưng lúc này, hắn lại có một cây bút lông cừu hồ.
Trời sắp sáng.
Ngoài học cung, nhiều thí sinh cùng người nhà chen chúc trước cổng gỗ, hoặc cầm đèn lồng, hoặc mang giỏ dài, chờ đợi được vào.
Canh giờ một khắc, trống đồng vang lên, học trò như dòng nước bước qua cổng học cung.
Cổng học cung, dân gian gọi là "Long Môn", có ý nghĩa cá chép vượt long môn. Qua được kỳ thi phủ, sẽ là học trò chính thức, có thể tham gia kỳ thi viện để thi tú tài. Thi đỗ tú tài, mới gọi là người đọc sách chân chính, hàng năm triều đình có trợ cấp, ngay cả sưu dịch cùng thuế má cũng miễn, một chân bước vào cửa quan.
Tri phủ Giang Ninh Lý Chi Dao xuống kiệu, thấy cảnh này, không khỏi cảm khái. Lúc trước ông ta thi đồng thí cũng là thanh niên như vậy.
Vẫn là giờ giấc, địa điểm như cũ, Lý Chi Dao từ thí sinh ngày xưa trở thành chủ khảo. Nghĩ như vậy, thật là năm tháng vội vàng.
Vài vị quan giám khảo tiến tới chào hỏi: "Tri phủ đại nhân, hiện giờ thí sinh đã vào hết, không bằng ngài tới công đường nghỉ một chút."
"Không vội không vội." Lý Chi Dao nói với xung quanh: "Bây giờ là lúc kiểm tra đồ đạc của thí sinh, chúng ta lặng lẽ đi xem. Thi phủ, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gian lận."
"Đại nhân nghĩ chu đáo."
Một đoàn người đi vào học cung, Lý Chi Dao dẫn đầu, bước đi chậm rãi, hứng thú ngắm nhìn thí sinh.