Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-08-05 14:28:01
Lượt xem: 295
Trước khi mở gói, hắn ta đặc biệt rửa tay, rồi mới nín thở, lột giấy đỏ bọc đường quy.
Lá bài đầu tiên là Lãng Tử Yến Thanh; lá thứ hai là Lập Địa Thái Tuế Nguyễn Tiểu Nhị.
Trước khi lật lá thứ ba, Tiểu Bùi nhắm mắt, liên tục nguyện cầu tổ tiên.
Mở mắt ra xem—
Hina
“A! Con trúng Tống Giang thật rồi! Gói đường quy đầu tiên con đã trúng Tống Giang!”
Nghe cháu vui mừng như vậy, tuy không biết chuyện gì, nhưng mặt bà nội cũng hiện lên nụ cười: “Chạy chậm thôi, coi chừng ngã.”
“Biết rồi!” Tiểu Bùi lao ra cửa, lần này tên đáng ghét kia hết lời rồi nhé!
Khi hắn ta khoe lá bài Tống Giang trước mặt các bạn, đứa có lá bài Ngô Dụng kinh ngạc: “Không thể nào, sao ngươi lại trúng ngay Tống Giang?”
“Có gì mà không thể, ta may mắn thôi.” Tiểu Bùi cẩn thận cất lá bài Tống Giang, đắc ý: “Ta mua gói đường quy lớn, trúng ngay Tống Giang! Gói đường quy lớn có ba lá bài!”
Nghe vậy, các bạn đều động lòng.
“Ta về lấy tiền, mua đường quy lớn!”
Đến đêm giao thừa, cha Tiểu Bùi về nhà, thấy phòng con trai đầy những gói kẹo, không khỏi tức giận.
Thằng nhóc này, có chút tiền đã tiêu lung tung, cha không nên cho nó tiền mừng tuổi.
Ông ấy vừa càu nhàu, vừa tự nhiên lấy một gói mở ra ăn. Miếng bánh nếp đỏ chiên giòn, thơm phức. Khi ăn miếng đầu tiên, ông ấy thấy món này cũng ngon. Bất giác, ăn hết cả gói. Đang định mở gói thứ hai, ông ấy nhìn thấy trên đầu giường Tiểu Bùi xếp gọn gàng một xấp lá bài.
Cha Tiểu Bùi cầm lên xem, lá bài này, trông quen quá.
Đây chẳng phải là bài “Chơi húi” mới thịnh hành trong giới sĩ phu sao?
Trước đó, ông ấy đã thấy mấy sĩ phu chơi trò này khi đi dự tiệc với cấp trên. Cha Tiểu Bùi đứng bên cạnh xem, xem đến mức muốn đẩy một người ra để mình vào chơi.
Tiểu tử này không biết lấy được lá bài này từ đâu.
Thấy còn sớm, cha Tiểu Bùi gọi hai người bạn tới, muốn thử chơi lá bài này.
Gần đến giờ ăn tối, cuối cùng Tiểu Bùi cũng từ nhà thân thích trở về cùng mẹ. Vừa vào nhà, hắn ta đã tìm lá bài của mình nhưng không thấy, sốt ruột đi vòng quanh. Hắn ta đã hứa với bọn trẻ nhà thân thích sẽ mang lá bài cho chúng xem, chứng minh mình thực sự trúng bài Tống Giang.
Sao bỗng nhiên không thấy đâu?
Tiểu Bùi như con ruồi mất đầu chạy lung tung, bà v.ú thấy vậy, nói cho hắn ta biết cha đã lấy đi đánh bài với bạn.
Không thể như vậy được?
Hắn ta vội vã chạy vào phòng cha, nhìn kỹ, trên bàn bài không phải là lá bài của cậu thì là gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-52.html.]
“Cha, sao cha lại lấy trộm lá bài của con!”
Tiếng hét thảm thiết của Tiểu Bùi làm cha giật mình.
“Gào cái gì!” Cha quay sang liếc hai người bạn chơi bài, cố gắng thể hiện uy quyền của người cha: “Không phải lấy tiền của ta mua sao.”
Tiểu Bùi lao đến giật lá bài “Tống Giang” trong tay cha: “Trả lại cho con.”
“Làm cái gì đây?” Cha lớn tiếng, kéo qua kéo lại lá bài.
“Rắc” một tiếng, lá bài “Tống Giang” đứt làm đôi.
Tất cả đều ngơ ngác.
Tiểu Bùi tỉnh lại, khóc òa: “Cha đền Tống Giang cho con, cha đền đi... hu hu hu...”
Tiếng khóc lớn đến mức bà nội Tiểu Bùi cũng nghe thấy. Bà ấy đi ra, thấy cháu khóc đau lòng như vậy, không khỏi đau lòng theo. Nghe bà v.ú kể lại sự tình, bà nội tức giận.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi! Còn tranh đồ với trẻ con, không biết xấu hổ sao?”
Bà nội giơ gậy trỏ vào cha Tiểu Bùi: “Ngươi mau dỗ cháu, nếu cháu khóc có chuyện gì, chúng ta không đón Tết nữa!”
Một trận gà bay chó chạy.
Cuối cùng cha Tiểu Bùi dẫn hai người hầu, ngoan ngoãn đến xếp hàng dưới mái hiên Song Hồng Lâu cũ.
Đến lượt họ, chỉ còn lại hai đường quy đỏ.
“Tiểu Mỹ Nhân, không, Tiểu cô nương. Ngoài ra, thật sự không còn cái nào nữa sao?”
Tiểu Mỹ Nhân dịu dàng giải thích: “Đúng vậy, đây là hai cái cuối cùng.”
Thấy cha Tiểu Bùi lẩm bẩm, một số người xếp hàng phía sau không cam lòng, hét lên: “Ông không mua thì đi chỗ khác, Tiểu cô nương, bán cho ta đi!”
“Ai nói ta không mua?” Cha Tiểu Bùi trừng mắt, lập tức ôm chặt hai đường quy đỏ, sợ người khác cướp mất: “Trả tiền này.”
Thấy cái cuối cùng bị ông ấy mua, người phía sau dù không hài lòng, cũng chỉ đành tản đi.
Tiểu Mỹ Nhân thấy ông ấy ôm hai đường quy đỏ, vẻ mặt nghiêm trọng, không khỏi mỉm cười: “Khách quan, ông bị làm sao vậy?”
“Ây, sinh ra đứa con bất hiếu.” Cha Tiểu Bùi lắc đầu, với lòng thành kính tuyệt đối, xé giấy đỏ.
Lá bài đầu tiên là “Tống Giang”!
Cả Tiểu Mỹ Nhân cũng không khỏi ghé qua xem, cảm thán, cha con nhà này thật đúng là phiên bản hoàng thượng thời cổ đại. Chính nàng mở hai gói, cũng không trúng lá bài “Tống Giang”.