Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-08-05 10:31:32
Lượt xem: 338
Cái gọi là "tuyết y", thực ra là làm từ lòng trắng trứng gà. Tách lòng đỏ lấy lòng trắng, dùng đũa tre khuấy theo một hướng. Đánh thủ công đến khi lòng trắng trứng biến thành tuyết dày mịn, có thể đứng vững đũa tre, mới coi là đánh bông chuẩn.
Thêm hai muỗng bột bắp, nhẹ nhàng trộn đều, thành ra tuyết y.
Viên đậu đỏ rơi vào bát tuyết y, lắc lư một hồi, liền mặc lên một lớp tuyết y.
Hina
Dầu trong chảo nóng, dùng đũa gắp một viên đậu đỏ mặc tuyết y, nhẹ nhàng trượt vào trong mỡ heo.
Tuyết y gặp nóng, lập tức phồng lên, thành một viên tròn trắng như tuyết.
Lúc này phải liên tục múc dầu nóng, rưới lên viên tuyết y. Trên dưới chiên đều, đến khi tuyết y chuyển sang màu vàng nhạt thì vội vớt ra.
Nguyệt Nha Nhi không nhịn được gắp một viên tuyết y đậu đỏ, "phù phù" thổi mát, đưa vào miệng.
Mùi dầu lan tỏa, giữa răng miệng là vị ngọt của đậu đỏ. Một miếng cắn xuống, lớp tuyết y giòn mà xốp, phồng mềm. Mật trong đậu đỏ gặp nóng hơi sệt, chảy trên đầu lưỡi, rất thơm.
Ăn một viên tuyết y đậu đỏ, miệng đầy hương thơm ngọt ngào.
Mang theo một túi lớn tuyết y đậu đỏ, Nguyệt Nha Nhi gõ cửa nhà mới của Mã thị.
Ra đón nàng, là tiểu tỳ từ khi Nguyệt Nha Nhi bán bánh bao đã hay đến mua.
"Sao cô lại đến?"
Nguyệt Nha Nhi không nói đến mượn tiền, chỉ giơ túi bánh bọc giấy đỏ, cười nói: "Sắp Tết rồi, ta muốn... thăm nương."
Tiểu tỳ nhíu mày, kéo nàng vào cửa: "Cô đợi ở đây, ta đi báo với phu nhân."
Trước khi đến, bà Từ đã kể kỹ về nhà mới của Mã thị. Bà ấy tái giá với Tào gia, là một bách hộ, gia tài phong phú. Nhưng Mã thị không phải chính thất, chỉ là tiểu thiếp thứ năm.
"Nghe nói lúc mẹ con còn trẻ, Tào bách hộ đã từng đến cầu hôn." Bà Từ lo lắng tâm trạng Nguyệt Nha Nhi, nói cũng mơ hồ. Nếu không phải Nguyệt Nha Nhi từng nghe hàng xóm tám chuyện về gia đình mình, cũng không hiểu rõ.
Hình như nói Mã thị mười mấy tuổi, đi ra ngoài cúng, đúng lúc được Tào bách hộ nhìn thấy. Sau đó Tào bách hộ qua nhiều cách, điều tra ra Mã thị là con nhà ai, đích thân mang sính lễ đến cầu hôn. Cha mẹ Mã thị là người tham tiền, thấy sính lễ của Tào bách hộ phong phú, cười không khép miệng.
Nhưng Mã thị không chịu gả, tự cầm kéo dí vào cổ, nói không gả ai ngoài cha Nguyệt Nha Nhi.
Cha mẹ Mã thị đoạt kéo, đánh bà ấy nửa sống nửa chết, cũng không thay đổi ý định của bà ấy.
Ai biết vòng quanh một hồi, bà ấy vẫn trở thành tiểu thiếp của Tào bách hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-45.html.]
Báo với phu nhân xong, tiểu tỳ dẫn Nguyệt Nha Nhi đến phòng Mã thị.
Đến trước phòng, bước chân Nguyệt Nha Nhi chợt chậm lại.
Nàng thực sự cần gặp Mã thị sao?
Trước nhà của Mã thị, có một bồn hoa xây bằng đá, trồng duy nhất một cây mai sáp. Hoa nở thưa thớt, dường như chẳng có ai chăm sóc, nhưng hương mai vẫn thanh tao, thoát tục.
Nguyệt Nha Nhi bước qua bên cây mai sáp, nhấc chân tiến vào trong nhà. Tiểu nha hoàn thả tấm rèm lụa ấm xuống, biết rõ hai mẹ con muốn nói chuyện riêng tư nên chỉ đứng canh ngoài cửa, không vào trong.
Trong phòng đã đốt lò than, chẳng có khói, ấm áp vô cùng. Mã thị cúi người trên bàn nhỏ, đang đan dây. Bà ấy mặc một chiếc áo ngắn thêu hoa, cài một chiếc trâm vàng trên tóc. Cả người có vẻ tròn trịa hơn chút.
Nghe thấy động tĩnh, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn, lập tức chống bàn đứng dậy, suýt chút nữa làm đổ đĩa trái cây trên bàn. Như đứa trẻ làm sai bị bắt gặp, tay chân lúng túng.
"Con..." Bà ấy nhìn kỹ từ đầu đến chân Nguyệt Nha Nhi, giọng nói nghẹn ngào: "Gầy đi rồi, cũng cao lên rồi."
Trái tim Nguyệt Nha Nhi không khỏi mềm lại, gọi một tiếng "Nương", cúi đầu hành lễ.
Mã thị vội vòng qua bàn, nắm lấy tay nàng: "Con của nương, trời lạnh thế này, mau lại đây sưởi ấm."
Bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyệt Nha Nhi, kéo nàng ngồi quanh lò sưởi bằng đồng thau.
Nguyệt Nha Nhi vừa ngồi xuống, Mã thị liền đưa cả đĩa trái cây qua, cẩn thận hỏi: "Ăn một quả táo đông nhé, đều đã rửa sạch, ngọt lắm."
Táo xanh đỏ, "rắc rắc" một miếng cắn xuống, vừa giòn vừa ngọt. Nguyệt Nha Nhi theo ý bà ấy ăn mấy quả, mới thấy trên mặt Mã thị có chút ý cười.
"Nương, con mang ít bánh đến cho nương." Nguyệt Nha Nhi mở gói đậu đỏ áo tuyết ra: "Thứ này phải ăn nóng, giờ đã nguội rồi. Đợi lát nữa chiên qua dầu một chút, vị mới ngon."
Mã thị không ngừng gật đầu, vui vẻ nói: "Con gái của nương thật giỏi, còn biết làm bánh nữa."
Hai người lại nói thêm vài câu, chẳng qua là mấy chuyện vặt vãnh như "dạo này con ăn gì", "nhà có bị dột không"...
Nhưng về khoảng thời gian hai người chia xa, lại không dám nhắc đến một chữ nào.
"Ở lại đây ăn trưa, nương đi nấu cơm cho con. Vừa hay mấy ngày nay nương thử mấy món mới, con ăn thử nếu thích thì nương gói cho mang về." Mã thị gọi ra ngoài cửa: "Diệp Tử, mau mang hết mứt, bánh kẹo và trà ngọt lại đây, cho cô nương chọn mà ăn."
Chỉ riêng trà đã pha ba loại, trà hoa mộc, trà hoa hồng, trà hạnh nhân. Còn có rất nhiều đĩa nhỏ đựng điểm tâm, vây quanh Nguyệt Nha Nhi đầy đủ. Mã thị gọi tiểu nha hoàn Diệp Tử ở lại nói chuyện với Nguyệt Nha Nhi, còn mình thì chạy vội vào bếp nấu cơm.
Nguyệt Nha Nhi không ngăn được.