Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-08-15 18:55:35
Lượt xem: 263
Tâm trạng sau đại khảo giống như mây tầng tan biến để lại bầu trời xanh biếc, mang đến một cảm giác nhàn nhã khó tả.
Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha Nhi ngồi trên xe lừa, không vội vàng, từ tốn ăn xong một nồi mì qua cầu.
Lúc này bên ngoài đã không còn sự nhốn nháo của lúc thi, Nguyệt Nha Nhi vén rèm xe nhìn ra ngoài, đường phố đã không còn cảnh xe lừa kiệu che chật kín lối đi.
Hina
"Hôm nay chàng có dự định gì không?"
Ngô Miễn nghĩ ngợi rồi nói: "Buổi tối ta định đi Ngọc Phúc Lâu ăn tiệc, đã hẹn với mấy người bạn từ sáng sớm. Ngoài ra thì không có việc gì khác."
"Giờ đây xuân quang đang đẹp, chúng ta có thể ra ngoại ô thả diều." Nguyệt Nha Nhi vừa nói dứt lời, bên ngoài liền vang lên một giọng nói: "Bà chủ Tiêu, phố Đại Hộ Quốc còn đang đợi."
Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ nói: "Biết rồi."
Nàng quay lại nhìn Ngô Miễn, vừa nói được hai chữ "Xin lỗi", Ngô Miễn đã ngắt lời: "Vừa hay ta cũng muốn về ngủ một lát, dù sao hiệu xá cũng không thoải mái bằng ở nhà."
Đến Hạnh Viên, Ngô Miễn xuống xe, cười chào Nguyệt Nha Nhi rồi trở về nghỉ ngơi.
Nhưng khi về đến chính phòng, hắn đóng cửa sổ, cởi áo muốn ngủ, lại thấy bên cạnh gối trống rỗng, không khỏi có chút thất vọng.
Hai người nếu đã có tình sâu nghĩa nặng, thì đâu cần phải gặp nhau hàng ngày. Ngô Miễn tự an ủi mình.
Kỳ thi vừa kết thúc, các quán trà tửu lâu trong kinh thành liền trở nên náo nhiệt, bởi các thí sinh vừa thi xong rất cần vui chơi một phen để xua tan mệt mỏi của những năm tháng đèn sách. Ngay cả Hạnh Đường Ký của Nguyệt Nha Nhi cũng trở nên đông khách hơn nhiều.
Con người luôn thích sự náo nhiệt, lại gặp thời tiết nắng đẹp liên tiếp, trên các con phố lớn nhỏ đều có nhiều người đi lại.
Hôm ấy, Dương lão thái thái sống ở ngõ Miên Hoa thấy trời nắng đẹp, bèn gọi mấy bà bạn hàng xóm đi đến chùa Hộ Quốc dâng hương. Dù tuổi đã cao, nhưng thân thể của lão thái thái rất cường tráng, vì một đồng tiền mua rau xanh mà có thể cãi nhau với người bán hàng cả nửa ngày.
Đi mãi, cuối cùng khi đến phố Đại Hộ Quốc, lão thái thái đã cảm thấy khát nước. Bà bạn đề nghị: "Hay là đi mua một bát nước mơ chua uống?"
"Phí tiền làm gì? Trong chùa Hộ Quốc có giếng, ta không tin hòa thượng dám cấm khách thập phương uống nước giếng."
Lão thái thái đang lẩm bẩm, bỗng dừng bước: "Sao cái lều kia lại có nhiều người thế, có gì rẻ mà lấy được chăng?"
Bà ấy bước nhanh đến cái lều, mới nhìn rõ đây là một cái lều trà, trên lò đang đun nước trà, có thể ngửi thấy mùi thơm của trà. Bên cạnh lều còn dựng một tấm biển, chữ viết gì thì lão thái thái không biết, bà ấy kéo một người qua đường hỏi: "Đây là làm gì vậy?"
"Nước trà miễn phí, nghe nói là nghĩa cử của Thanh Phúc Điếm."
"Thanh Phúc Điếm ở phố Minh Ngọc sao?"
"Đúng, chính là đó."
Không phải là hoàng điếm sao? Lão thái thái không khỏi ngạc nhiên trong lòng, hoàng điếm mà cũng làm việc nghĩa ư? Thật là mặt trời mọc từ phía Tây rồi.
Bà ấy đứng bên lều trà nhìn một hồi, phát hiện quả thật là uống trà không mất tiền, liền quyết đoán tiến lên xin hai bát trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-161.html.]
Dù sao có lợi mà không lấy thì là đồ ngốc.
Một bát trà uống vào, rất giải khát, vị trà cũng không tệ. Nếu tự mua, chắc cũng tốn khá nhiều tiền.
Lần này Thanh Phúc Điếm cũng làm được việc tốt.
Không chỉ ở phố Đại Hộ Quốc có quầy trà của Thanh Phúc Điếm, mà ở Cửu Môn cũng có, từ sáng sớm đến hoàng hôn, liên tục bày ra sáu bảy ngày.
Hiệu quả của việc uống trà miễn phí cũng dần dần hiện ra, khi Nguyệt Nha Nhi đến phố Minh Ngọc, phát hiện đã có không ít dân cư phố Minh Ngọc dám đi qua trước cửa Thanh Phúc Điếm.
Thanh Phúc Điếm cũng lục tục bán ra một số lá trà thượng hạng, tình hình có cải thiện hơn trước một chút.
Xem như là một khởi đầu tốt.
Bận rộn không ngừng, cuối cùng Nguyệt Nha Nhi cũng dành được trọn một ngày, đi dạo khắp nơi cùng Ngô Miễn.
Mùa xuân cỏ cây mọc xanh tươi, chim oanh bay lượn, hai người dậy sớm, đến bờ hồ thả diều.
Chơi mệt thì ngồi dựa vào nhau dưới gốc cây nghỉ ngơi một lát.
Trên đường về, xe lừa đi đến chùa Hộ Quốc. Nguyệt Nha Nhi cười nói với Ngô Miễn: "Có một quán trà mới mở ở đây, chàng có muốn vào xem không?"
"Được thôi."
Phu xe nghe vậy, dừng lại bên đường. Ngô Miễn nhảy xuống xe trước, đưa tay đỡ Nguyệt Nha Nhi xuống.
Quán trà mới mở này nằm ngay trên phố Đại Hộ Quốc, tên là Trà Ẩn Quán, quy mô không lớn, chỉ có hai gian hàng. Trong đó dành ra nửa gian gần cửa để đặt bàn ghế gỗ, còn có một cái lò cao, bước tới nhìn, trên lò đang đun nước trà.
Mỗi khi có khách vào quán, ngồi xuống ghế dài, sẽ có người phục vụ rót một chén trà nhỏ, đặt trên bàn.
"Ngài thử trước, nếu thấy trà ngon thì hãy mua."
Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha Nhi cũng tìm một chiếc ghế dài ngồi, không bao lâu sau, người phục vụ mang đến hai chén trà nhỏ.
Ngô Miễn uống xong chén trà nhỏ này, Nguyệt Nha Nhi khẽ hỏi: "Chàng thấy thế nào?"
"Cũng được."
Nhấm nháp kỹ chén trà nhỏ này cũng có thể nhận ra là loại trà đắt tiền, nhưng có lẽ vì để lâu nên có vị tạp, không tinh khiết. Nếu là những người quen uống trà đắt tiền thật, tuyệt đối sẽ không mua.
Nguyệt Nha Nhi giơ tay làm dấu, biểu thị một con số: "Nếu một cân có giá này, chàng có mua không?"
Ngô Miễn tính toán trong lòng: "Mua, giá này chỉ đắt hơn trà cọng một chút."
Khi hắn còn chưa lớn đủ để đi bán trái cây, cha hắn luôn phải kéo chân què đi khắp nơi, số tiền kiếm được hoàn toàn không thể so với những người bán trái cây khác, vì vậy nhà hắn rất nghèo. Ngô Miễn nhớ rất rõ, khi đó nhà họ uống trà, không bằng nói là nước trà cọng. Dù vị không ngon lành gì, nhưng trà cọng rất rẻ. Khi đó hắn còn nhỏ, đi tiệm trà mua loại trà cọng này, phải đi sớm mới có. Bởi nhiều gia đình nghèo khó đều uống loại trà này hàng ngày.