“Chờ các con dọn dẹp xong, liền xong.” Tô Mộc Lam véo nhẹ mũi Bạch Mễ Đậu.
Bạch Mễ Đậu gương mặt bầu bĩnh, giờ đây ăn uống đầy đủ nên cũng chút thịt da, càng càng thêm đáng yêu, khiến Tô Mộc Lam nhịn mà véo khuôn mặt bầu bĩnh của bé.
Chưa kể, mềm mịn bóng loáng, chạm vô cùng thoải mái.
Tô Mộc Lam chợt cảm nhận niềm vui sướng của những dì già khi trêu đùa trẻ nhỏ.
Bạch Mễ Đậu khúc khích, nhanh chóng xắn tay áo, rửa tay rửa mặt.
Tô Mộc Lam cạnh chậu nước, tiện tay rửa sạch hành lá và gừng, đó phòng bếp tiếp tục công việc bận rộn.
Bốn cây cải củ nhỏ lanh lẹ rửa sạch tay chân, cũng nhanh phát hiện hai con cá sống động trong chậu nước, thấy lạ nên vây quanh chậu nước ngắm .
Gà Mái Leo Núi
“Cá ư?”
“Còn những hai con.”
“Từ mà ?”
“Là Phùng bá cho.” Tô Mộc Lam từ phòng bếp nhô đầu , đáp một tiếng.
“Phùng bá nương ư?” Bốn cây cải củ nhỏ thoáng qua .
“Phùng bá nương đang yên lành, cho chúng cá ?” Bạch Thủy Liễu tò mò hỏi một câu.
Nàng nhớ rõ, lời Phùng bá nương lúc vẫn luôn nhắc nhở nhà họ nếu xin cơm thì đừng đến nhà nàng, nhà nàng cho bánh ngô, chuyện khó . Giờ đột nhiên cho hai con cá, thật sự chút khó hiểu.
“Nói thì chút phức tạp...” Tô Mộc Lam nhức đầu, nhất thời nên giải thích chuyện như thế nào với bốn đứa nhỏ, chỉ : “Dù thì đây là Phùng bá nương các con cho, là để nấu canh cho các con uống. Các con cứ nhớ kỹ Phùng bá nương là một bụng, tâm địa lương thiện là .”
Nói chuyện khó cũng thể là ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-91.html.]
Bốn cây cải củ nhỏ, nhất là Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp thoáng qua , trong lòng chút nghi hoặc.
nếu nương Phùng thị là , khẳng định là như . Dù nương chuẩn xác lắm, Trương thị lúc chính là một ví dụ rõ ràng.
Bốn cây cải củ nhỏ gật đầu lia lịa.
Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ giúp đỡ nấu cơm, còn Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu thì cất khoai lang sấy dẻo trong sân.
Lòng già xào với ớt và tương, phần lòng non thì xào với hành cắt khúc, phần còn trộn với rau xanh hầm thành món canh.
Ba món ăn dọn khỏi chảo, Tô Mộc Lam dùng đậu, cà tím, dưa chuột để trộn salad đơn giản và tất cả đều bê lên bàn.
“Các con ăn , lòng heo hầm ít , sẽ mang biếu nhà thím Lưu một bát.”
Tô Mộc Lam cởi tạp dề, bưng một bát đầy ắp, về phía nhà Lưu thị.
Lưu thị đang ở nhà nấu cơm, thấy Tô Mộc Lam mang đồ đến biếu, mở miệng từ chối: “Cứ giữ nhà mà ăn, mang biếu gì nữa?”
“Ta hầm một chảo lớn, trong nhà đủ ăn , ngươi cũng đừng khách khí. Đây cũng tính là đồ gì quá , nếm thử món hầm của thấy hương vị cũng tệ, nên mang qua để ngươi cũng nếm thử.” Tô Mộc Lam quan tâm đến lời từ chối của Lưu thị, chỉ tìm một cái bát lớn, đổ canh rau đó.
Lưu thị thấy thế, cũng cách nào từ chối, : “Vậy thì nếm thử .”
“ mà ngươi cũng thật là, ba hôm năm hôm đưa đồ nọ sang đây. Hai ngày là gan heo xào, hôm nay canh lòng heo, thật sự là nhiều quá .”
“Dẫu rằng giờ đây nhà ngươi khấm khá hơn đôi chút, song lũ trẻ vẫn còn thơ dại, một ngươi gánh vác, về còn lắm khoản cần dùng đến tiền bạc, chi bằng cứ lo toan cái ăn cái mặc của nhà .”
“Thôi thì chỉ thôi, chớ nên cho thêm nữa.”
“Chuyện về , cứ để hẵng .” Tô Mộc Lam khẽ mỉm : “Ngươi cứ lo công việc , trong nhà chuẩn xong bữa cơm , xin phép về dùng bữa.”