Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 861

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:39:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu Bạch Thủy Liễu là ánh dương rạng rỡ và ấm áp, thì cảm thấy chỉ là một đóa cỏ dại tầm thường mặt đất.

Mà còn là loại vĩnh viễn thể nở hoa .

"Ta để mắt đến chính là bản , dù gia cảnh cũng chẳng hề gì." Bạch Thủy Liễu : "Dẫu , cùng đến bạc đầu chính là , ?"

"Nếu trong nhà tiền thì chúng tay chân, tìm việc kiếm tiền là . Nếu phụ mẫu tính tình thì chỉ cần tận hiếu, tránh xa những xung đột là xong. Tóm , chuyện sẽ cách giải quyết. Ta chẳng hề sợ hãi, thể ghét bỏ?"

Gà Mái Leo Núi

Lời dịu dàng nhỏ nhẹ của tiểu cô nương như dòng nước ấm áp, chậm rãi len lỏi trái tim khô cạn của Thiệu An Bình.

Khóe môi khẽ cong lên một nụ , tựa như vầng hồng rực rỡ đang từ từ dâng lên từ phía đông, khiến trái tim lo lắng hồi lâu của tìm ánh sáng đ.á.n.h mất.

"Ừ!" Thiệu An Bình gật đầu thật mạnh.

Tiếp đó, chút căng thẳng chà xát hai tay: "Vậy bây giờ sẽ lên huyện thành xem nương đến . Nếu tới , lập tức sẽ bảo nương đến nhà cầu hôn."

Dứt lời, Thiệu An Bình liền bước chuồng ngựa dắt ngựa : "Phiền với Bạch thúc thúc một tiếng, mượn tạm con ngựa một lúc. Khi trở về sẽ trả cho thúc ."

Vừa xong, Thiệu An Bình liền mở cửa lớn, xoay lên ngựa, quất roi thúc ngựa phi như bay ngoài.

Chỉ để Bạch Thủy Liễu tại chỗ trợn tròn đôi mắt theo.

Cũng nên y phục , còn vương vết dầu mỡ do hôm qua giúp bữa cơm chiều.

Hơn nữa, trong sân cả một đêm thì sợ là đều lạnh lẽo. Chẳng khoác thêm y phục, ngay cả bữa sáng cũng ăn miếng nào mà vội vàng chạy lên huyện thành như thì e là càng dễ nhiễm lạnh mà cảm cúm mất.

Chỉ là…

Nóng lòng như chỉ vì nương của đến nhà cầu hôn ?

Bạch Thủy Liễu mím môi, hiểu ý nên nở một nụ rạng rỡ.

Nàng tại chỗ thêm một lúc, đó mới bưng chậu nước rửa mặt.

Bởi vì hai hài tử Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh thức dậy từ sớm, nên Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thật cũng dậy . Khi thấy động tĩnh trong sân, tuy ngoài nhưng cũng đầy đủ câu chuyện .

Nhìn thấy nữ nhi nhà trong lòng, Tô Mộc Lam mím môi mỉm : "Kẻ hậu sinh quả là hừng hực tuổi trẻ, hạ quyết tâm thật nhanh chóng."

" cũng chính vì tuổi trẻ hừng hực nên mối tình mới đáng quý."

Tình cảm thuần túy, pha trộn quá nhiều lợi ích suy nghĩ sâu xa về tương lai, đa phần chỉ là cảm nhận trực quan xem phù hợp mà thôi.

"Có lẽ là ." Biểu cảm của Bạch Thạch Đường chút khó coi: " hiểu vì , tên nhãi Thiệu An Bình chút mắt."

" hai ngày còn nhớ rõ từng ngợi khen kiên định, trọng, việc tận tâm tận lực, ví như một đóa hoa ngời sáng cơ mà?" Tô Mộc Lam nhướng cao đôi mày thanh tú.

"Thời gian trôi chảy ngừng, nên quan điểm về một cũng ắt sẽ biến hóa theo dòng chảy đó."

Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu trầm ngâm của Bạch Thạch Đường, Tô Mộc Lam ở bên cạnh liền khẽ trộm.

Việc mắt cũng là lẽ thường tình, dù thì bông hoa mà gia đình dốc lòng vun trồng, ngày ngày tỉ mỉ che chở, tận tâm chăm sóc, bỗng một ngày kẻ đến, những hái hoa, mà còn định bưng cả chậu. E rằng bất luận là ai cũng khó lòng chấp nhận.

Ngay cả nàng lúc vui vẻ Bạch Thủy Liễu vì cô bé mối tình đầu, nhưng nghĩ đến nữ nhi nhà rời xa tổ ấm, đến dâu nơi khác, vẫn cảm thấy hụt hẫng khôn nguôi.

Ôi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-861.html.]

Quả thật, bậc phụ mẫu, trong lòng thường trăm mối tơ vò, mâu thuẫn chồng chất.

Bởi vì thấu tỏ tâm tư của Bạch Thủy Liễu và Thiệu An Bình, nên buổi gặp mặt hôm nay, Tô Mộc Lam cũng khéo léo tìm cớ từ chối.

Bạch Thủy Liễu thấy , trong lòng liền hiểu rõ đôi phần, nhưng cũng tiện thêm điều gì mặt Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam.

Thiệu An Bình lên huyện thành, chuyện gì cứ đợi dẫn mẫu đến nhà bàn bạc .

Bởi lẽ hôm nay việc gì cần , Bạch Thủy Liễu liền ở nhà nhân cơ hội trổ tài vài món ngon đãi cả nhà, cũng là để thêm thời gian quây quần bên phụ mẫu cùng các .

Về phần Thiệu An Bình, thúc ngựa như bay thẳng tiến huyện thành.

Bởi lẽ một đường thúc ngựa chạy như điên, xuất phát từ thôn Bạch gia từ sớm tinh mơ, thành khi đến huyện thành, cổng thành vẫn mở.

Vị thủ vệ gác cổng thành thấy vẫn còn vương sương lạnh, song mặt chẳng mảy may lo lắng, trái khóe miệng gần như kéo đến tận mang tai, liền hỏi: "Nhìn vẻ mặt ngươi lúc , hẳn là chuyện vui nào chăng?"

"Đại hỉ, chuyện vui vô cùng lớn!" Thiệu An Bình ngây ngô đáp.

Cười đến nỗi bộ dạng , ắt hẳn là đại hỉ .

Vả , tuổi tác của Thiệu An Bình, chuyện vui như thì đại khái chỉ hai loại, một là công thành danh toại, hai là hôn nhân đại sự.

Dẫu là loại chuyện nào, cũng đều đáng để hân hoan.

Vốn dĩ, vị thủ vệ vì trực đêm mà giờ đây mệt mỏi rã rời, nhưng khi thấy ý rạng rỡ khuôn mặt Thiệu An Bình, cũng thấy lòng thư thái, vui vẻ đôi phần, bèn : " mà, ngươi đến thật sự quá sớm, đúng lúc. Cho dù là đại hỉ sự chăng nữa, cũng đợi thêm một nén nhang nữa, khi đó cổng thành mới mở."

"Chẳng , chẳng , thể chờ đợi."

Lúc , cũng vài đợi cổng thành. Thiệu An Bình thấy , liền xuống ngựa dắt , tìm một chỗ bên cạnh mà xếp hàng.

Chẳng hề sốt ruột chen lấn lên .

Thanh niên tuy rằng hân hoan khôn xiết, song cũng là hiểu lễ nghi phép tắc.

Vị thủ vệ bật ha hả, đó liền cẩn thận xem xét canh giờ, đợi cho một nén hương trôi qua, bèn cùng bên ngoài mở cánh cổng thành nặng nề .

Thiệu An Bình gõ gót chân, kiên nhẫn ngó xung quanh một hồi lâu. Cuối cùng, khi đến lượt bản thành, liền vội vã dắt ngựa .

Đợi khi qua cổng thành, thấy đường cũng quá đông đả, liền xoay lên ngựa, hỏi thăm quán trọ nhất trong huyện thành thúc ngựa như bay đến đó.

Một mạch tiến thẳng tới Bồng Lai Cư, Thiệu An Bình vốn tin phu nhân họ Tề hạ trại tại nơi đây từ đêm qua. Hắn vấn rõ căn phòng, đoạn giao ngựa cho tiểu nhị quán trọ, tự bước lên lầu, khua cửa dồn dập.

Chốc lát , cánh cửa mở hé. Một vị phụ nhân dung mạo diễm lệ hiện , xiêm y mới khoác hờ, tóc mai còn kịp sửa sang. Vừa thấy cửa là Thiệu An Bình, nàng liền sa sầm nét mặt: “Vừa tiếng gõ cửa , là con .”

“Con đến thật đúng lúc quá đỗi! Chẳng lẽ tin tối qua đặt chân đến huyện thành , là con sớm cài cắm tai mắt trong quán trọ ?”

“Không , đều . Chẳng qua chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.”

Thiệu An Bình chịu an tọa, vội vàng túm lấy Tề thị, toan rót chén để nhấp môi, : “Nương mau chóng sửa soạn một chút theo con .”

Vừa dứt lời, Thiệu An Bình bắt đầu lấy quần áo từ giá treo xuống, đưa cho Tề thị: “Thời gian eo hẹp, nương chớ dùng bữa sáng nữa. Thay y phục, rửa mặt chải đầu, điểm trang một chút, chúng liền khởi hành ngay.”

Dừng một chút, : “À , cần mua thêm chút lễ vật gì nữa ?”

Đến nhà cầu hôn, lẽ dĩ nhiên đủ đầy lễ nghi cần thiết.

 

Loading...