Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 853
Cập nhật lúc: 2025-11-12 07:58:07
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Mộc Lam chuyện sinh nở thể vội vàng , đặc biệt còn Tạ Quảng Bạch y thuật cao minh, cùng với Cảnh thị kinh nghiệm vô cùng phong phú, nhất định sẽ xảy vấn đề gì.
rốt cuộc sinh con vẫn là chuyện trọng đại, nữ nhân vẫn đặt một chân quỷ môn quan. Đặc biệt trong bụng nàng là hai đứa trẻ, khả năng sinh sản còn khó khăn hơn những phụ nhân bình thường khác một chút.
Trong lòng Tô Mộc Lam rốt cuộc thể giữ vững sự bình tâm, càng giới hạn của sự đau đớn, hơn nữa đầu tiên trải qua chuyện khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Lúc nàng cũng nên gì cho , chỉ là theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Thạch Đường.
Bạch Thạch Đường thể cảm nhận lòng bàn tay Tô Mộc Lam ẩm ướt, cùng với đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, lúc nàng vô cùng kinh hoảng. Hắn chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Mộc Lam trong lòng bàn tay , nhẹ giọng , "Đừng sợ, ở đây."
Bàn tay dày rộng, giọng trầm thấp đầy nam tính khiến trong lòng Tô Mộc Lam thoáng yên hơn một chút. Hiện tại nàng chỉ c.ắ.n chặt răng, chịu đựng cơn đau từng đợt thường xuyên từ trong bụng truyền đến.
Chén t.h.u.ố.c trợ sản nhanh chóng sắc xong, Tạ Quảng Bạch bưng tới, đặt bên miệng Tô Mộc Lam để nàng uống hết.
Sau khi bắt mạch, y : "Đệ thể chất ôn hòa hiền hậu, tỉ mẩn dưỡng thai mấy tháng qua, thai nhi vị trí thuận lợi, khi sinh nở ắt bất kỳ trở ngại nào, chỉ e chịu chút đau đớn, cần gắng gượng phần nào."
"Lát nữa sẽ châm cho vài châm, thể phần nào giảm bớt thống khổ, song cũng chỉ là giảm bớt, còn vẫn cậy chính mà thôi."
Vừa dứt chén t.h.u.ố.c trợ sản, Tô Mộc Lam chợt cảm thấy những cơn đau trong bụng ập tới dồn dập hơn hẳn lúc . Từng đợt thống khổ theo nhịp điệu dồn dập ập đến, khiến trán nàng lấm tấm mồ hôi.
"Làm phiền tam ca." Giọng Tô Mộc Lam khẽ khàng khản đặc.
Bạch Thạch Đường thấy , vội đút cho nàng chút nước mật ong, mong nàng thể dịu bớt cơn khát, giảm bớt khó chịu nơi cổ họng. Đoạn, sai chuẩn sẵn vài món điểm tâm mềm, đợi lát nữa nàng đói bụng liền dùng.
Cơn đau bụng bắt đầu từ giờ Ngọ, kéo dài mãi cho đến khi hoàng hôn buông màn, cả Tô Mộc Lam ướt đẫm mồ hôi, tựa như vớt lên từ nước.
Bà đỡ Cảnh thị xem xét kỹ lưỡng vài lượt, bảo rằng mở sáu phân, giục Tô Mộc Lam gắng sức thêm chút nữa.
Đến bấy giờ, Tô Mộc Lam phần kiệt sức, môi nàng trắng bệch, tay siết chặt cánh tay Bạch Thạch Đường, gân xanh nổi chằng chịt. Khi cơn đau buốt trong bụng ập đến, khớp hàm vốn c.ắ.n chặt rốt cuộc nén nổi nữa, bật một tiếng kêu thét.
Tiếng kêu thét ai oán, thê lương đến rợn .
Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê đang thấp thỏm chờ đợi bên ngoài, tiếng kêu , liền kinh hãi thất sắc.
Bạch Lập Hạ rốt cuộc nhịn nổi, nhấc chân toan chạy phòng: "Không , xem nương một lát!"
Gà Mái Leo Núi
"Ta cũng thăm bá nương, ở đây chờ đợi thực sự lo lắng đến phát cuồng!" Cố Vân Khê cũng vội vàng đuổi theo lưng.
"Hai đứa cháu mau !" Phùng thị tin mà đến, vội vàng ngăn hai đứa trẻ : "Nơi chỗ hai tiểu cô nương các cháu thể tùy tiện xông ."
" nếu , ở bên ngoài cứ lo lắng đến phát sốt!" Bạch Lập Hạ dậm chân thùm thụp.
"Dẫu lo lắng cũng kiên nhẫn đợi ở bên ngoài!" Phùng thị vốn nóng nảy, giờ giữ nổi nữa, lớn tiếng quát: "Giờ các cháu nóng lòng như lửa đốt, nương các cháu ở trong thống khổ đến mức nào? Bây giờ hai đứa các cháu xông , há chẳng nương cháu phân tâm, bận lòng vì các cháu, sinh con ?"
"Nói khó một chút, các cháu chẳng giúp gì, ngược chỉ khiến sự thêm phần rối ren, cản trở việc lớn. Nếu thực sự thương nương cháu, hãy ngoan ngoãn chờ bên ngoài cho !"
Nghe Phùng thị xong, Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê lúc mới chịu an phận hơn đôi chút.
" mà…" Bạch Lập Hạ e dè về phía Phùng thị.
Tiểu cô nương vẫn điều gì đó giúp nương .
"Nếu thực tâm giúp đỡ, hai đứa cháu hãy mau tới nhà bếp đun thêm nhiều nước ấm, để bất cứ lúc nào cũng thể dùng đến. Ta cũng sẽ trong xem xét, nếu thực sự cần gì, sẽ gọi các cháu."
Nghe Phùng thị phân phó, Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê liền gật đầu lia lịa, hai vội vã chạy thẳng nhà bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-853.html.]
Phùng thị thì vẫn mang vẻ mặt bồn chồn lo lắng, đoạn bước phòng sinh.
Lúc bấy giờ, Tô Mộc Lam đang chật vật chuyển sự hướng dẫn của Cảnh thị.
Cảnh thị xoa nắn bụng Tô Mộc Lam, quan sát tình trạng của nàng, chợt thốt lên: "Đã thấy đầu ! Mau gắng sức thêm chút nữa!"
Tô Mộc Lam một nữa c.ắ.n chặt răng.
Một tay nàng túm chặt Bạch Thạch Đường, còn tay chẳng tìm thấy chỗ nào để bấu víu lấy sức.
Phùng thị thấy , vội bước tới đỡ lấy cánh tay Tô Mộc Lam, cho nàng chỗ vịn nương .
Một trận đau đớn kịch liệt từ bụng truyền đến, Tô Mộc Lam tưởng chừng sắp ngất lịm, nhưng vẫn c.ắ.n chặt răng, cố sức chịu đựng.
Sự kiên cường kéo dài bao lâu, cuối cùng từ phòng sinh cũng vang lên tiếng oa oa lảnh lót.
"Là một bé trai." Cảnh thị thành thạo dùng kéo khử trùng cắt cuống rốn cho hài nhi, đoạn cầm tấm tã lót sạch sẽ chuẩn từ bọc đứa bé , định giao cho Bạch Thạch Đường.
thấy Bạch Thạch Đường đang bên mép giường đỡ Tô Mộc Lam, ân cần lau mồ hôi, đút nước cho nàng, căn bản chẳng màng đến đứa bé chào đời, bà đành giao hài nhi cho Phùng thị bên cạnh, xem xét tình trạng của Tô Mộc Lam.
Vừa hạ sinh một đứa con, Tô Mộc Lam lúc sức cùng lực kiệt, thể rã rời, bàn tay Bạch Thạch Đường đỡ lấy dường như chẳng còn chút sức lực nào.
"Nương tử vất vả …" Bạch Thạch Đường Tô Mộc Lam chịu đựng nỗi khổ sinh nở nhường , lòng như d.a.o cắt, quặn thắt, khóe mắt đỏ hoe, giọng cũng khàn đặc. Hắn cúi , nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng.
Hắn sinh nở chẳng hề dễ dàng, nhưng rằng việc hạ sinh một hài nhi thống khổ đến nhường .
Nếu sớm điều đó, hẳn là để Tô Mộc Lam chịu đựng nỗi cực nhọc .
"Nếu đau, nàng cứ véo , đ.á.n.h cũng ." Khi Bạch Thạch Đường cất lời, giọng mang theo chút nghẹn ngào, nức nở.
Tô Mộc Lam ngẩng đầu lên, thấy lệ đọng nơi khóe mắt Bạch Thạch Đường.
Đường đường là bậc nam nhi bảy thước, thường ngày mang khí phách trượng phu ngút trời, Tô Mộc Lam vốn luôn nghĩ là bậc trượng phu sắt đá, m.á.u chảy đầu rơi cũng chẳng thèm rơi một giọt lệ toát một giọt mồ hôi.
Vậy mà lúc đây, Bạch Thạch Đường vốn tràn đầy khí phách nam tử, nức nở thút thít, y hệt dáng vẻ hoa lê đẫm mưa sa.
Tô Mộc Lam lập tức cảm thấy buồn trong lòng, nỗi đau đớn trong nàng cũng vì thế mà dịu bớt vài phần.
Ở bên ngoài, Tạ Quảng Bạch sắc xong chén canh sâm, liền bảo Lý thị giúp đưa phòng cho nàng.
Tô Mộc Lam uống cạn nửa chén canh sâm, cảm thấy trong dần chút sức lực trở . Dưới sự chỉ dẫn của Cảnh thị, nàng tiếp tục hạ sinh đứa bé còn trong bụng .
Có lẽ vì trải qua một sinh, nên đứa thứ hai chào đời vẻ dễ dàng hơn bội phần.
Chẳng mất bao lâu, Tô Mộc Lam tiếng oa oa nỉ non của một hài nhi khác vang lên.
Cảnh thị đứa trẻ, lập tức mặt mày hớn hở, rạng rỡ: "Là một bé gái! Quả là đại phúc khí, một sinh hạ đủ nếp đủ tẻ!".
Lấy tấm tã đơn giản bọc hài nhi , Cảnh thị tiếp tục lo liệu những việc còn cho Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam bình an hạ sinh một đôi long phượng, lòng nàng chợt nhẹ nhõm vô vàn.
Nỗi lo lắng bấy lâu căng như dây đàn chợt buông lỏng. Sự mệt mỏi cùng cực ập đến, khiến nàng tự chủ mà nhắm nghiền mắt .
Bạch Thạch Đường cảm thấy cánh tay nàng đang vịn trở nên nhẹ bẫng, thấy Tô Mộc Lam ngất , lập tức hoảng sợ, liền vội vàng thỉnh Tạ Quảng Bạch mau chóng xem mạch chẩn bệnh cho nàng.