Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 846
Cập nhật lúc: 2025-11-12 07:58:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi gần đến ngọ, Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê liền trở về từ học đường.
Thấy trong sân đốt bếp than, nồi lẩu bếp đang sôi ùng ục, chúng liền nhoẻn miệng : "Thảo nào ở trong học đường ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ phủ chúng , hóa buổi trưa dùng lẩu."
Lời dứt, hai tiểu hài tử thấy Tô Mộc Lam đang ghế, đắp một chiếc chăn, sắc mặt tiều tụy, đang thiu thiu ngủ ánh nắng ban trưa.
"Nương, thể chỗ nào khỏe chăng?" Bạch Lập Hạ vội vàng mật hỏi.
"Bá nương đang mệt mỏi chăng?" Cố Vân Khê cũng sà tới gần.
"Không thế …."
Không đợi Tô Mộc Lam giải thích xong, Tạ Quảng Bạch ở bên đang chuẩn bỏ thịt dê thái mỏng trong nồi, liền lớn mà rằng: "Là đang chuẩn ban cho các cháu thêm vài , đây mà."
Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê thoạt tiên ngây , song mau chóng hiểu .
Nương/Bá nương bụng tiểu bảo bảo!
"Đây quả là hỷ sự lớn !" Bạch Lập Hạ hưng phấn đến mức chóp mũi ửng hồng: "Sau thêm mấy nữa thì trong nhà sẽ càng thêm rộn ràng, náo nhiệt , con còn đang lo chẳng tiểu hài nhi nào bầu bạn cùng chúng cơ mà."
"Nương, nương m.a.n.g t.h.a.i thì ngàn vạn chớ để bản mệt mỏi . Hương lẩu nồng, khói than cũng đậm, nếu nương ngửi nhiều e là sẽ càng khó chịu. Nương cứ an tọa tại đây, con sẽ nhúng thức ăn, thịt thà dâng lên nương. Chín , sẽ lập tức bưng tới đây cho nương dùng."
"Con nhớ nương thích dùng thịt dê và cá viên, đậu phụ cũng lấy một ít. À , còn vỏ đậu, ngó sen, và đậu phụ rán nữa…."
Bạch Lập Hạ đó lẩm nhẩm một hồi, đó cầm bát đũa thả trong nồi những thứ mà thường ngày Tô Mộc Lam ưa dùng.
Cố Vân Khê cạnh múc một ít tương vừng, kèm với chao, lạc giã nhỏ, hành lá, rau mùi và dấm chua,...…. để pha chế món nước chấm, chuẩn cho Tô Mộc Lam dùng.
Gà Mái Leo Núi
Chờ đến khi Bạch Lập Hạ chuẩn xong xuôi các món thịt, rau dưa thì hai tiểu hài nhi liền cùng bưng đến mặt Tô Mộc Lam.
hai đứa nhỏ nghĩ đến, nếu một dùng bữa thì một tay cầm bát, một tay cầm đũa là vặn , bây giờ hai cái bát thì e là khó lòng cầm xuể.
Hai đứa ngẫm nghĩ, bàn bạc chốc lát, đó liền đem nước sốt tương vừng trút bát thịt và rau dưa Bạch Lập Hạ nhúng chín, trộn đều lên mới dâng cho Tô Mộc Lam.
Nhìn thấy vốn đang ngon lành một nồi lẩu hóa thành một món trộn thập cẩm cay nồng nên Tô Mộc Lam cũng khỏi dở dở .
đây là tấm lòng của các hài tử nên thật sự nỡ phụ lòng.
Tô Mộc Lam vui vẻ đón lấy: "Các con cũng mau mau dùng bữa thôi."
"Dạ, chúng con xin phép dùng bữa , nếu nương dùng món nào, cứ với chúng con."
Thấy Tô Mộc Lam gật đầu tán thành thì Bạch Lập Hạ lúc mới kéo Cố Vân Khê đến ăn lẩu.
Tô Mộc Lam thì bắt đầu thưởng thức hết bát đồ ăn trộn cay mặt.
Sáng sớm thức giấc dùng ít mì gà , nhưng cũng chẳng thể ngăn nổi khẩu vị lúc của nàng. Rất nhanh chóng thì bát thức ăn trộn cay cũng cạn đáy.
Tô Mộc Lam đang bàn đầy ắp rau dưa, thịt thà mà cân nhắc xem nên dùng món gì mới hợp khẩu vị, thì Bạch Thạch Đường bưng tới một bát thịt dê cùng bí đao và khoai lang mà Tô Mộc Lam ưa dùng.
Bạch Lập Hạ cũng nhúng thêm chút mì và đậu phụ đông lạnh, còn Cố Vân Khê thì nhúng thêm nấm hương và mộc nhĩ…. Tô Mộc Lam cảm nhận rõ rệt cái hạnh phúc khi an tọa chờ dâng đồ ăn.
Ăn lẩu buổi trưa đến no căng bụng ứ hự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-846.html.]
Tới buổi chiều thì khi phơi nắng chiều trong sân khiến nàng đôi phần buồn ngủ, Tô Mộc Lam liền phòng nghỉ ngơi chốc lát, mãi đến khi vầng dương ngả về Tây mới thức giấc.
Đến bữa tối thì Bạch Thạch Đường quan tâm đến khẩu vị của Tô Mộc Lam nên bày biện một bàn thức ăn vô cùng phong phú.
Các món như sườn xào chua ngọt, canh sườn hầm, thịt dê xào lăn, gà khẩu thủy,…
Đối mặt với bàn tiệc mỹ vị, Tô Mộc Lam tuân theo nguyên tắc tuyệt đối thể phụ lòng , liền một nữa tận hưởng no say.
Đêm khuya, Tô Mộc Lam giường, đôi mắt thao láo trướng đỉnh.
"Ban ngày ngủ nhiều, giờ nàng thể chợp mắt ?" Bạch Thạch Đường thấy thần sắc nàng vẫn còn minh mẫn, khẽ hỏi.
"Chẳng , nếu thật lòng an giấc, vẫn thể , chỉ là..." Tô Mộc Lam khẽ đặt đôi tay lên bụng, khóe miệng giấu ý : "Chỉ là cảm thấy việc m.a.n.g t.h.a.i quả là một chuyện vô cùng thần diệu."
Trong bụng đang ấp ủ một sinh linh nhỏ bé, hơn nữa sinh linh vẫn đang lớn dần theo tháng ngày, rốt cuộc sẽ thành hình hài một hài nhi.
Bạch Thạch Đường cũng bật nhẹ, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Tô Mộc Lam, vuốt ve chốc lát nắm lấy tay nàng.
Lòng bàn tay rộng lớn, khi nắm lấy tay nàng, dẫu kiên cường song cũng ngập tràn dịu dàng.
Tô Mộc Lam cũng cảm nhận lòng bàn tay Bạch Thạch Đường tựa hồ nóng, như toát mồ hôi vì khẩn trương.
"Chàng đang suy tư điều gì?" Tô Mộc Lam nghiêng , gối đầu lên khuỷu tay .
"Chẳng gì, chỉ là trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng." Bạch Thạch Đường khẽ vuốt sống mũi nàng: "Nàng cảm thấy phiền chán ? Có truyện cho nàng chăng?"
Tô Mộc Lam vốn thích sách truyện, nhưng đêm khuya chỉ dựa ánh nến leo lét, dù cũng phần mờ mịt, Bạch Thạch Đường lo nàng vì sách khuya mà tổn hại đến mắt nên thường đích để nàng .
Tô Mộc Lam gật đầu, suy nghĩ một chút chọn lấy một quyển từ chồng sách: "Đọc quyển , mới nửa chừng, nửa vẫn , cốt truyện đỗi thú vị."
"Được thôi." Bạch Thạch Đường nhận lấy quyển truyện, khẽ hôn lên trán nàng một cái, đó chờ Tô Mộc Lam an vị thoải mái mới cất giọng .
Giọng của Bạch Thạch Đường trầm ấm, tự mang theo sức hút, lúc cố ý hạ thấp âm thanh, nên càng thêm trầm thấp và nhu hòa, càng thoải mái hơn so với ngày thường.
Hơn nữa Bạch Thạch Đường cố ý giàu cảm xúc hơn, gặp nhân vật khác cũng sẽ đổi ngữ điệu, khiến Tô Mộc Lam đang nhắm mắt lắng , chợt ngỡ như đang thưởng thức kịch truyền thanh ở thế gian hiện đại, thích thú khôn tả.
Bạch Thạch Đường vài trang thì nhận thấy đang say ngủ trong lòng ngực, thở đều đặn, liền đặt quyển sách trong tay xuống, song cũng chẳng vội xuống, vẫn giữ nguyên tư thế để nàng ngủ thoải mái hơn đôi chút.
Ánh nến bàn chập chờn nhảy nhót, còn gương mặt Bạch Thạch Đường cũng bóng đêm phủ một tầng rõ nghĩa.
Tô Mộc Lam m.a.n.g t.h.a.i là chuyện vui, cũng là điều hằng mong đợi, song khi nàng thật sự mang thai, lòng ngập tràn ưu lo.
Mười tháng hoài thai, là chuyện cực nhọc khôn cùng, mà nữ tử sinh nở thì tựa như đặt một chân Quỷ Môn Quan .
Tô Mộc Lam gầy gò như thế, hoài song thai, đến lúc đó thì khó lòng tưởng tượng hết nỗi gian nan của nàng….
Bạch Thạch Đường khẽ thở dài trong lòng.
Tô Mộc Lam cảm thấy đang sống cuộc đời cơm bưng nước rót, quần áo đưa tận tay.
Mọi việc vặt vãnh trong nhà đều do Hứa thị và Lý thị đảm đương, Bạch Thạch Đường thì bắt đầu lo liệu ẩm thực hằng ngày cho nàng, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê cũng ngày ngày xem nàng như búp bê sứ, cần che chở tỉ mỉ.
Tô Mộc Lam cảm thấy vô cùng ấm lòng, song cũng bởi chẳng phép gì, chẳng phép nên phần bất đắc dĩ.