Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 843

Cập nhật lúc: 2025-11-12 07:57:56
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vạn Tân Nguyệt ánh mắt Lục Cảnh Nghiễn thâm trầm, lúc nghĩ đến những điều cấm kỵ ma ma dặn dò trong đêm động phòng khi còn ở nhà, gương mặt ửng hồng.

Nàng dám ngước Lục Cảnh Nghiễn, đành vùi đầu thấp xuống, vội bưng bát canh lên che giấu, c.ắ.n nuốt vội vã để che giấu cảm xúc hổ của .

Lục Cảnh Nghiễn Vạn Tân Nguyệt vốn dĩ hào sảng, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lời cử chỉ thường khiến kinh ngạc, mà hôm nay hiện vẻ e lệ như thế. Chàng khẽ nâng cằm nàng lên, đầy hứng thú ngắm đôi má ửng hồng.

Bị chằm chằm như thì Vạn Tân Nguyệt càng thấy bất tự nhiên, nàng khẽ dậm chân gầm bàn, thấp giọng lẩm bẩm: "Lục ca ca vẫn luôn ?"

"Nhìn Tân Nguyệt của thật xinh ." Lục Cảnh Nghiễn .

Lời lẽ khen ngợi cùng trêu ghẹo thẳng thắn như thế khiến cho khuôn mặt Vạn Tân Nguyệt càng đỏ hơn, nàng bĩu môi: "Trước cũng phát hiện Lục ca ca khéo ăn như thế." Khéo ăn ?

là khéo , từ nhỏ như , cả ngày chẳng thấy bóng , khiến cho phụ mẫu vẫn luôn lo lắng.

Họ vẫn luôn tướng mạo như , khéo ăn thì chỉ e sẽ trở thành một công tử phong lưu nổi danh.

Chỉ là trong nhà gặp nhiều biến cố, hơn nữa khi cưỡi ngựa kinh động, ngã ngựa mà thương đôi chân, đối mặt với đủ loại chuyện trong nhà nên đành rũ bỏ tính cách cũ, chỉ giữ vẻ trọng, thành thục nơi thế nhân.

Lục Cảnh Nghiễn từng nghĩ rằng bản sẽ khoác lên chiếc mặt nạ do chính tạo , sống một đời như thế.

cho đến khi gặp gỡ Vạn Tân Nguyệt...

Gà Mái Leo Núi

Ánh sáng chiếu rọi, từng chút một tan lớp băng giá dày đặc , khiến cho Lục Cảnh Nghiễn một nữa cảm nhận trái tim nhiệt huyết vùi sâu bấy lâu.

Lục Cảnh Nghiễn khẽ bật , vươn tay chạm đôi gò má xinh , thanh tú của Vạn Tân Nguyệt: "Được , trêu ghẹo nàng nữa, mau dùng bữa thôi."

Vạn Tân Nguyệt lúc mới chịu gật đầu, tiếp tục dùng nốt nửa chiếc bánh hành trong bát.

Đến khi mấy món ăn và canh dùng cạn hơn nửa thì Vạn Tân Nguyệt khẽ đặt đũa xuống, no đến mức khẽ ợ một tiếng.

Lục Cảnh Nghiễn gọi dọn dẹp thức ăn, đó sai bưng nước đến hầu hạ rửa mặt, lúc mới cùng Vạn Tân Nguyệt buông tấm màn đỏ thẫm.

Nến đỏ thắp sáng suốt đêm dài cho đến bình minh.

Cho đến khi tiếng gà gáy thứ hai vang lên, căn phòng mới dần chìm tĩnh lặng.

Sáng ngày hôm , khi thức giấc, Lục Cảnh Nghiễn mở mắt thì thấy Vạn Tân Nguyệt bên cạnh vẫn say giấc nồng, gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Vạn Tân Nguyệt lẽ cảm thấy trán khẽ nhột, chợt thấy mấy thoải mái nên nàng liền xoay sang một bên, tiếp tục vùi giấc nồng.

Nàng ngủ đến mức dang tay chân bốn phía, chẳng còn chút dáng vẻ e lệ nào. Ngay cả lớp trang điểm đêm qua cũng tẩy sạch , còn lưu một vệt mặt, trông hệt như một chú mèo hoa.

Lục Cảnh Nghiễn bộ dạng của nàng, trong lòng bật , đoạn nhớ tình cảnh ngày đó Tạ Quảng Bạch đến Lục gia...

Ngày thứ ba khi giúp giải độc, Tạ Quảng Bạch liền hưng phấn bừng bừng đến phủ. Vừa mở miệng hỏi và Lục Văn Tình suy nghĩ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-843.html.]

Thấy sắc mặt Lục Cảnh Nghiễn âm u, còn Lục Văn Tình vẻ mặt chần chờ, Tạ Quảng Bạch chút vui: "Lão phu ơn cứu mạng với ngươi mà ngươi bội bạc ?"

"Lão phu xưa nay thích nhảm nhiều với khác. Ngươi kẻ bội bạc, để ý đến ơn cứu mạng, cưới cháu gái ngoan ngoãn của , để đôi chân cũng thể khôi phục như lúc đầu? Bây giờ, hãy cho một quyết định !"

Lục Văn Tình mím môi, định mở lời giải thích thì Lục Cảnh Nghiễn ngăn nàng . Đoạn, chắp tay với Tạ Quảng Bạch: "Tạ đại phu y thuật cao siêu, cứu tính mạng tại hạ. Ơn cứu mạng , tại hạ tất nhiên sẽ báo đáp."

"Cho dù là tiền tài tại hạ bồi thường tính mạng cho Tạ đại phu cũng , tại hạ sẽ một chút chần chờ nào. Chỉ là nếu cưới cháu gái của ngài thì chỉ thể là xin thứ , thể theo..."

"Đây là vì ?" Tạ Quảng Bạch nhận câu trả lời như liền lập tức nổi giận lôi đình: "Chẳng lẽ cháu gái của Tạ Quảng Bạch đây còn xứng với ngươi ?"

"Tạ đại phu đức cao vọng trọng, cháu gái của ngài tất nhiên là vô cùng . Chỉ là..."

Lục Cảnh Nghiễn dừng một chút, nâng mí mắt lên, về phía Tạ Quảng Bạch, giọng trịnh trọng: "Chỉ là trong lòng , cũng chỉ thành với nàng mà thôi, cho nên thể cưới khác ."

"Hừ." Tạ Quảng Bạch lạnh: "Lục thiếu gia quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi, rằng thế gian , hai chữ đáng tiền nhất chính là tình cảm. Hơn nữa, Lục thiếu gia tật ở hai chân, chắc hẳn nhà nào nguyện ý gả cô nương cho ngươi, để chiếu cố một tàn phế cả đời . Chỉ sợ là Lục thiếu gia ngưỡng mộ trong lòng, nhưng cô nương nhà chắc chịu gả ."

"Lục thiếu gia khuyên một câu, cần quá cố chấp. Ta cũng chỉ coi trọng khuôn mặt của Lục thiếu gia mà thôi, đây thật sự là loại hình mà cháu gái của thích. Nếu thì ngay cả cửa nhà, ngươi cũng cơ hội bước !"

"Lục thiếu gia nếu rượu mời uống uống rượu phạt thì đừng trách Tạ Quảng Bạch đây khách khí. Gọi đến trói Lục thiếu gia thì đến lúc đó cũng do Lục thiếu gia đồng ý đồng ý!"

Dứt lời, lão liền định tự bắt Lục Cảnh Nghiễn.

Vạn Tân Nguyệt trang điểm đậm ở bên cạnh, dung mạo ban đầu, chợt hốt hoảng ngăn cản Tạ Quảng Bạch, cao giọng : "Tam thúc bớt giận."

"Tam thúc như , nếu hiểu chuyện thì sẽ Tam thúc bởi vì sở thích của cháu gái nên tiếc để ý đến thanh danh đại phu của bản . nếu hiểu, sẽ chỉ nghĩ Tam thúc vì bác bỏ mặt mũi nên thẹn quá hóa giận, cái gì cũng trói ."

"Cái gì mà hiểu với hiểu, đừng quanh co lòng vòng như . Chính là bởi vì mất mặt nên mới tức giận như !"

Tạ Quảng Bạch giận đến đỏ bừng hai gò má, quát lớn: "Lão tử hành y bao năm, đều vội vàng thỉnh cầu tay chữa trị, đây là đầu tiên gặp kẻ tự nguyện xem bệnh cho cự tuyệt, hỏi xem đáng tức giận ? Thật khiến uất hận đến thổ huyết!"

"Chỉ e việc khiến phẫn nộ đến thế, bằng giá cũng mang tên họ Lục , bằng nuốt trôi khẩu khí ?"

Lục Văn Tình bên, thấy cháu gái Tạ Quảng Bạch mặt ngăn cản, đoán rằng nàng cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện , liền vội vã cất lời: "Tạ đại phu quan tâm đến cháu gái là việc , chỉ e hảo ý của ngài lỡ dở. Ngộ nhỡ đem lệnh về phủ mà cháu gái ngài ý, chẳng sẽ lỡ dở đại sự hôn nhân của cháu gái ngài ?"

"Sợ cái gì?" Tạ Quảng Bạch thổi râu trừng mắt, phắt dậy: "Không thích thì gì quan trọng chứ? Dung mạo tuấn tú thì cứ giữ trong nhà mà nuôi dưỡng, thỉnh thoảng ngắm đôi ba cũng khiến lòng thư thái hơn đôi chút, há liên can gì đến chuyện hôn nhân?"

Hiển nhiên lúc Tạ Quảng Bạch sinh cố chấp, gì cũng khăng khăng buông.

Tuy Tạ Quảng Bạch ơn cứu mạng Lục Cảnh Nghiễn, nhưng những lời thật sự quá mức nh.ụ.c m.ạ khác.

Lục Văn Tình c.ắ.n chặt răng, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.

Vạn Tân Nguyệt bên cạnh vẫn kiên nhẫn ngăn cản Tạ Quảng Bạch, cất tiếng vang vọng: "Tam thúc chớ nóng vội, để cháu đàm luận đôi lời với Lục thiếu gia."

 

Loading...