Xuyên Về Cổ Đại, Mẹ Kế Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 827
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:30:53
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giờ đây mà khước từ thì chẳng tiện chút nào, chi bằng cứ nhận lấy . Đợi đến khi Vạn Tân Nguyệt cùng Lục Cảnh Nghiễn kết phu thê, thể thêm của hồi môn, bấy giờ trả cũng coi như danh chính ngôn thuận.
Thấy Bạch Thạch Đường chẳng hề chối từ, Vạn Bằng Vân lấy hoan hỉ, đoạn tiếp tục cùng Bạch Thạch Đường đàm luận chuyện thương thảo ăn.
Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam dùng ngọ thiện tại Lục gia, khi nghỉ ngơi đôi lát, liền cáo từ về.
Hai chung xe ngựa, thẳng hướng Linh Lung Các.
"Chủ nhân." Quách chưởng quầy thấy phu thê Bạch Thạch Đường song hành tới, liền vội vã tiến lên nghênh đón.
"Trần Thượng hiện ở ?" Bạch Thạch Đường hỏi.
"Y ở viện , đang thu xếp đồ đạc." Quách chưởng quầy đáp lời: "Vốn dĩ Trần Thượng ngay. Y còn nghỉ phép là ân điển lắm , dám để chủ nhân tự tiễn đưa. Ta dụng tâm níu giữ y , bảo rằng đợi chủ nhân đến sẽ ban thưởng một khoản tiền. Nghe , y mới bằng lòng ở chờ đợi."
Bạch Thạch Đường liếc bốn phía, đoạn hạ giọng hỏi: "Người dặn ngươi tìm kiếm tìm chăng?"
"Chưởng quầy xin cứ an tâm, an bài thỏa, tính toán sơ qua thì chắc cũng sắp đến nơi ." Quách chưởng quầy đáp: "Giờ chủ nhân lập tức diện kiến chăng?"
"Trước hết, hãy thông báo cho Trần Thượng, bảo y đến tiệm , sẽ đến ."
Quách chưởng quầy tuân theo phân phó của Bạch Thạch Đường, về viện gọi Trần Thượng.
Tô Mộc Lam dõi theo cử chỉ của Bạch Thạch Đường và Quách chưởng quầy, khẽ nhướng mày, khẩy giọng hỏi: "Xem là điều thú vị để thưởng thức chăng?"
"Vậy nàng cùng thưởng thức màn kịch vui ?" Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam sớm thấu tâm tư, liền mỉm : "Tay nghề pha ở tiệm quả là tuyệt đỉnh, bánh trái tuy rằng chỉ tàm tạm, nhưng miễn cưỡng dùng . Hơn nữa, nơi đó còn ca diễn vô cùng đặc sắc, đáng để thử một phen."
Tô Mộc Lam trầm ngâm giây lát, lắc đầu: "Nếu sắp đặt màn kịch cho thì cứ việc xem. Tiết trời dạo mỗi lúc một ấm áp, cần chuẩn thêm y phục cho các hài tử, nên vẫn nên cửa hàng chọn ít vải vóc thì hơn."
Thời điểm vốn là lúc các tiểu nhi phát triển thể, mùa xuân càng thêm vươn cao. Y phục mùa thu trở nên ngắn ngủn, tuy mùa đông cũng sắm sửa ít nhiều cho xuân, nhưng vì thời gian gấp gáp nên mấy bộ. Nay cần may thêm hai ba bộ nữa để luân phiên đổi.
Vả , Bạch Thạch Đường hiển nhiên bày bố ván cờ, cứ để tự do phát huy, chẳng cần vì mà phân tâm.
"Cũng ." Bạch Thạch Đường Tô Mộc Lam , liền gật đầu: "Vậy một lát sẽ về."
"Được." Tô Mộc Lam đáp: "Sau khi chọn xong vải vóc, sẽ đến viện thăm Trúc Diệp. Nếu trở về mà thấy ở cửa hàng, cứ đến viện tìm là ."
Bạch Trúc Diệp dạo vẫn luôn ở chỗ của Tần ma ma, nửa tháng về nhà. Bởi , khi Tô Mộc Lam lên huyện thành cũng chuẩn đôi chút vật phẩm, lát nữa sẽ mang sang cho nàng.
"Được." Bạch Thạch Đường mỉm gọi tiểu nhị dẫn Tô Mộc Lam chọn vải vóc, còn bản thì thu nụ gương mặt, chắp tay lưng, thong thả bước về phía tiệm Thanh Phong cách đó chẳng xa.
Giờ đây là xế chiều, dẫu vẫn còn trong mùa đông nhưng khi lập xuân, tiết trời ấm áp hơn hẳn. Nắng mai dịu nhẹ, gió thoảng mơn man qua má, thêm khí hân hoan của năm mới, khiến tiệm Thanh Phong cũng trở nên tấp nập, nhộn nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-827.html.]
Các đào hát mày son má phấn đang cất giọng đài, khách khứa chật kín đại sảnh lầu một, thỉnh thoảng vỗ tay tán thưởng. Tiểu nhị phường bưng bánh luồn lách giữa các bàn, vô cùng tinh ý, hễ thấy chén của khách vơi quá nửa liền chủ động châm thêm, mang thêm đĩa hạt dưa, đậu phộng mời những khách quen thuộc.
So với lầu một huyên náo, các phòng ở lầu hai tĩnh lặng hơn hẳn.
Bởi lẽ để thể phòng , chi trả ít nhất một trăm đồng tiền nên khách lầu hai cũng chẳng đông đúc là bao, giờ đây phần lớn đều bỏ trống, chỉ một hai phòng đang khách, song họ để thưởng khúc ca mà là để đàm phán việc lớn.
Các tiểu nhị phường ý thức chốn dung tai mắt kẻ ngoài nên chỉ mang bánh lên lui xa dám bén mảng. Bởi , lầu hai lúc hề thấy bóng dáng tiểu nhị nào, càng thêm phần tĩnh mịch.
Một ảnh cao gầy vận áo xanh quét mắt quanh một lượt, bước từ hậu viện phường, thẳng bước lên tầng hai. Hắn đưa mắt quan sát nữa mới mau chóng tiến một căn phòng, vội vàng khép chặt cửa.
Trong phòng , một gã nam tử hình gầy gò kém, đang mở cửa sổ say sưa ngắm đám đào hát hình yểu điệu lầu, tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.
"Vì mở cửa sổ? Ngươi sợ kẻ khác đang ở đây ?" Trần Thượng sắc mặt âm trầm, vươn tay khép khung cửa sổ.
Tiếng ca du dương liền chặn ngoài , trở nên xa xăm, vời vợi, như thể từ một đời nào xa lắm vọng về.
"Sợ gì chứ? Chuyện thành , dù cho kẻ đó , cũng chỉ đành ngậm bồ hòn ngọt mà thôi, còn thể gì khác?" Quách Thủy Sinh ngừng gõ nhịp, đoạn rót thêm chén cho Trần Thượng, bật ha hả.
Trần Thượng thấy Quách Thủy Sinh thản nhiên như thì hừ lạnh một tiếng, cầm chén lên khẽ nhấp một ngụm.
Đáy mắt Quách Thủy Sinh lướt qua vẻ thiếu kiên nhẫn, song gương mặt vẫn nở nụ tươi roi rói: "Mà , khi nào thì ngươi định khởi hành?"
"Mấy ngày qua đơn từ chức, đáng lẽ sáng nay lên đường , nhưng vị Quách chưởng quầy đó khăng khăng ngăn cản. Y còn bảo chiều nay Bạch Thạch Đường đến đưa tiễn, là kẻ con chí hiếu, ban thưởng thêm mười lượng bạc để về nhà phụng dưỡng lão nương."
Trần Thượng trầm giọng : "Mười lượng bạc vốn bận tâm, nhưng dù tới nước , cũng đành đợi đến chiều để diện kiến Bạch Thạch Đường một , tránh để nổi lên nghi ngờ."
Quách Thủy Sinh thế liền đưa tay gãi tai: "Ngươi chuyện gì ? Ta hỏi ngươi khi nào mới Hàng Châu?"
"Với , việc từ chức là chứ? Đang yên đang lành cớ gì từ chức? Nếu ngươi rời Linh Lung Các thì ai sẽ sang Hàng Châu thu mua hàng hóa đây? Ta cho ngươi , khách mua tìm đến , giá , còn cao hơn dạo một phần, thể kiếm thêm hai thành lợi nhuận nữa..."
"Ta khi nào từng sẽ Hàng Châu?" Trần Thượng cũng thoáng kinh ngạc: "Chẳng định chuyện chỉ một thôi , ngươi còn tìm thêm kẻ mua?"
Trần Thượng dứt lời, sắc mặt cũng sa sầm: "Ngươi ký hết thảy văn khế chứ."
"Đương nhiên , đối phương cái giá béo bở như , chỉ một yêu cầu duy nhất, chính là ký khế ước. Ký xong văn tự, đối phương lập tức chi tiền cọc, đây chính là một khoản hời lớn đó…." Quách Thủy Sinh ha hả ngớt: "Nếu khoản tiền tay , thể tậu nhà cửa, ruộng vườn, chẳng cần sắc mặt kẻ khác mà sống nữa…."
Gà Mái Leo Núi
"Ta cho ngươi , Hàng Châu, ngươi cũng đành, cũng . Nếu bây giờ ngươi bỏ gánh giữa đường, đến lúc giao tơ sống đúng hẹn sẽ bồi thường gấp đôi khoản tiền đặt cọc đó."
"Nếu bồi thường, ắt là ngươi gánh chịu!" Trần Thượng c.ắ.n chặt răng: "Thật sự là tham tiền đến lóa mắt , chuyện ăn nào cũng dám vơ ? Cũng chẳng xem bản cái bụng lớn đến nhường nào mà chứa nổi chừng lương thực?"